Khi Hà Ngộ vừa ra khỏi cục quản lý đất đai liền nhận được điện thoại của Trần Vi, cô ấy gọi cho cô cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn hẹn nhau gặp mặt để nói chuyện.

Vì thông cảm cho cô ấy mới bước vào đội ngũ những người ly hôn chưa được nửa tháng, Hà Ngộ liền đồng ý, mang theo một đống văn kiện nhanh chóng qua bên đó.

Nơi gặp mặt là một trung tâm thương mại vừa mới khai trương nửa năm, tình hình kinh doanh ngày thường cũng không mấy nhộn nhịp, rất có không khí dở dở ương ương.

Lầu một là một khu vui chơi trẻ em, lúc Hà Ngộ đến liền nhìn thấy Trần Vi nửa người ghé vào vòng bảo hộ, một nửa thân mình nằm ở ngoài.

“Cậu đang làm trò gì vậy?” Hà Ngộ lại gần vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.

“ Ui mẹ ơi, cậu muốn hù mình chết à!” Trần Vi quay người lại: “ Làm hết cả hồn”.

“Cậu đang làm gì thế? Đang diễn xiếc ở nơi công cộng sao?”

Trần Vi giương cằm nói: “Đang huấn luyện nha”

Bên trong là một đứa bé đầu đội mũ bảo hiểm hồng nhạt, trên người quấn dây bảo hộ chằng chịt, ngoan ngoãn đứng yên cho nhân viên công tác xác nhận công tác an toàn bảo hộ.

Bên cạnh chính là một đám trẻ con đang chơi trò chơi.

“Quá kinh khủng” Hà Ngộ thốt lên hai tiếng, lắc đầu: “ Đứa bé mới mấy tuổi đầu mà cậu đã cho nó chơi cái trò này sao?”

“Nói như cậu làm như mình ngược đãi con bé vậy, dù sao nó cũng đạt độ tuổi tối thiểu rồi mà.”

“Đúng là mình có cảm giác cậu đang ngược đãi con bé nha”. Hà Ngộ nhịn không được nhớ tới chuyện cũ: “Hai ngày trước lúc gọi điện thoại với cậu, nghe âm thanh thì thấy như nóc nhà như cậu sắp bị cô nhóc này soán ngôi rồi nha!”

“Cậu thì hiểu cái gì chứ?” Trần Vi nói: “Con nít đứa nào chả khóc, mấy đứa tuổi này tìm đâu ra một đứa không khóc nhè?”

Hai người còn đang nói dở câu chuyện thì công tác trang bị bảo hộ bên kia cũng vừa hoàn thành, Trần Vi hô to: “Trần Lam Thiên, con lại đây!”

Gương mặt Hà Ngộ tràn đầy hoang mang: “Con của cậu không phải tên là Lư San San sao?”

“Hôm trước vừa mới sửa, con của mình sao có thể mang họ của tên khốn kia được.”

Hà Ngộ vừa nghe liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, dĩ nhiên đứa bé cũng chưa quen, nghe tiếng mẹ kêu hồi lâu mà vẫn đứng ngây ngốc ở đó, vẫn cúi đầu khảy khảy dây đeo ở eo, chờ Trần Vi rống lên một tiếng, con bé mới hoàn hồn nhảy nhót chạy tới.

Cô bé có ngoại hình mập mạp, nét mặt mang dáng vẻ thuần khiết rất ưa nhìn, càng lớn càng nhìn giống ba.

Hà Ngộ nhạy bén thấy được chút ghét bỏ thoáng qua trên mặt Trần Vi, cô ấy lôi kéo cổ áo cô bé xoay hai vòng.

“Leo cho đàng hoàng đi, hôm nay leo tốt, dì Hà Ngộ của con mới mời cơm nha.”

Trần Lam Thiên quay đầu nhìn Hà Ngộ tỏ vẻ còn đang nghi ngờ.

“Không sao đâu, con chơi thế nào cũng được nha, thắng thua gì dì cũng đều dẫn con đi ăn đồ ăn ngon.” Hà Ngộ nói

Trần Lam Thiên lập tức nhếch miệng cười, đôi mắt trẻ con vốn đã bé, lúc này vì vui vẻ mà càng híp lại như một sợi chỉ.

Hà Ngộ duỗi tay xem trang bị bảo hộ trên lưng cô bé: “Cái này hình như hơi lớn, có ổn không vậy?”

“Không có vấn đề gì đâu.” Nhân viên công tác không biết đi tới từ lúc nào lên tiếng: “Thiết bị bảo hộ đều được căn chỉnh số đo riêng theo từng cá nhân nên các vị yên tâm.”

Người lên tiếng là một người đàn ông mặc một bộ quần áo lao động, dưới chân mang ủng màu nâu, dáng người cao cùng đôi tay dài rộng, đúng là dáng người không tồi.

Trên thẻ công tác trên ngực trái của người đàn ông có ghi tên Đoạn Mạnh.

Hà Ngộ nói: “ Các anh sẽ theo sát bọn nhỏ trong lúc chơi sao?”

“Nếu đứa nhỏ nhát gan, phía sau có đoạn không dám đi tiếp, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến hỗ trợ một chút.”

Nói tóm lại là sống chết mặc bay, chờ khi nào té bể đầu mới xuất hiện nha.

Hà Ngộ cười nhẹ “Cô bé nhà tôi còn quá nhỏ nên phiền anh có thể theo sát cô bé toàn bộ quá trình được không?”

Hôm nay không phải ngày nghỉ, trung tâm thương mại cũng ít khách, so với khu trò chơi bên cạnh, khu trò chơi bên này càng không có một bóng người.

Tiền lương của nhân viên bán hàng cũng liên quan đến doanh số bán hàng, thêm một khách thì tiền cũng nhiều thêm một chút.

Đoạn Mạnh nhìn Hà Ngộ một cái rồi gật đầu: “Được.”

Đầu tiên anh giúp Trần Lam Thiên bò lên trên cầu thang gỗ.

Đứa bé lần đầu được trải nghiệm loại hoạt động mới mẻ này nên gương mặt mập mạp tràn đầy vẻ thích thú, khó tránh khỏi liên tục đưa mắt nhìn xung quanh.

Trần Vi thấy vậy thì liền căng thẳng, không nhịn được rống lên: “Nhìn lung tung cái gì đó, con lo tập trung vượt chướng ngại vật đi kìa.”

Trần Lam Thiên vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn bắt lấy dây thừng bên cạnh, từ từ vượt qua từng chướng ngại vật.

“Rất biết nghe lời nha.” Hà Ngộ nói.

“Cái này mà nghe lời cái gì, đấy là chuyện phải làm.”

Hà Ngộ chọc chọc đầu vai Trần Vi: “Này đồng chí, cậu đừng làm quá chứ, mâu thuẫn của người lớn đâu liên quan đến đứa nhỏ, cha mẹ ly hôn, người đang thương nhất không phải là con bé sao?”

Tính tình Trần Vi ngoan cố, Hà Ngộ nói xong liền nghĩ cô ấy sẽ chống trả lại cô, nhưng không ngờ đối phương lại im lặng một hồi lâu.

“Con bé giống tên khốn kia quá.” Khóe miệng Trần Vi cong lên châm chọc: “Lớn tồng ngồng như vậy còn bày đặt đi làm tiểu tam phá nát gia đình người ta, mình mắt mù thì thôi đi, nào ngờ đầu óc cô ta cũng có vấn đề rồi.”

Trần Vi cùng chồng cũ kết hôn do thông qua xem mắt, hai người họ nghĩ đơn giản là dù sao hai bên cũng không có đối tượng yêu thích, trong nhà lại đang ầm ĩ thúc giục chuyện cưới sinh, vậy thì cứ tìm đại một người đơn giản thành thật mà kết hôn, dù không có tình cảm mãnh liệt nhưng ít nhất cũng có thể sống bình ổn qua ngày.

Nhưng ai mà biết cống ngầm sẽ lật thuyền, tên đàn ông kia lại ra ngoài ăn vụng bị chính thất bắt ngay tại trận.

Trần Vi vì chuyện này mà đã chịu đả kích rất lớn, không nói hai lời liền nhanh chóng đem quần áo của hai người xé nát rồi ném thẳng từ cửa sổ lầu hai ra ngoài.

Trong lúc người đàn bà kia đang hoảng sợ hét chói tai, tên đàn ông thì nhu nhược hèn nhát ngồi co rút mình trên ghế sô pha.

Ba ngày sau, Trần Vi dứt khoát hoàn thành thủ tục ly hôn, cũng thuận lợi một đường giành quyền nuôi Trần Lam Thiên.

Hà Ngộ thấy cũng không nên đổ thêm dầu vào lửa nên cô liền nhanh chóng đổi đề tài: “San… Trần Lam Thiên qua bên kia rồi, chúng ta qua đó đi.”

“Mình không muốn xem” Trần Vi móc trong túi ra một gói thuốc lá, rút ra một điều: “Mình đi hút điếu thuốc đây.”

“Từ khi nào cậu lại học người ta hút thứ này?”

Trần Vi: “Mới đây thôi.”

Thực ra các chướng ngại vật được sắp xếp trong trò chơi cũng không có gì khó, nhưng để rèn luyện cho trẻ con sự can đảm nên được thiết kế có hơi cao so với chiều cao bọn nhỏ mà thôi.

Bên kia là các cọc hoa mai hướng lên trên, mỗi cọc cách nhau mười mấy cm, chỗ thấp nhất cao khoảng hai bậc thang, chỗ cao nhất ước chừng cũng năm sáu mét.

Trần Lam Thiên đứng trên cọc thấp nhất, gương mặt cô bé đỏ bừng nhìn Hà Ngộ.

Hà Ngộ dựa vào vòng bảo hộ, cười nói với cô bé: ‘Con có sợ không?”

“Vậy có mệt không?”

“Một chút ạ.”

Đứa nhỏ này lớn lên có thể trạng hơi mập, nhưng cơ thể có cơ chế tiêu hao năng lượng rất tốt, mới chơi có một chút mà trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

“Nếu con mệt thì không cần chơi nữa.”

Trần Lam Thiên hơi do dự, gương mặt bầu bĩnh có chút rối rắm, cuối cùng cô bé vẫn lắc đầu: “Không được, làm vậy mẹ sẽ mắng con.”

“Mẹ có thường xuyên mắng con không?”

“ Khi nào con làm sai thì mẹ sẽ mắng con.”

“Ví dụ khi nào?”

Cô bé nghĩ nghĩ: “Khi cất quần áo hoặc giày dép không đúng chỗ, hoặc có khi rửa bát không sạch cũng sẽ bị mẹ mắng ạ.”

“Mẹ con cũng thật là hà khắc nha!” Đoạn Mạnh đứng bên cạnh liền chen vào một câu.

Trần Lam Thiên ngước nhìn hỏi anh: “Hà khắc là sao ạ?”

Hà Ngộ nói: “Chú ấy nói mẹ con là người xấu đấy.”

Trần Lam Thiên chép miệng: “Như vậy không gọi là xấu, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con mà, người lớn đều dạy đỗ trẻ con như vậy.”

Đoạn Mạnh khẽ nâng mí mắt, sau đó dẫn Trần Lam Thiên từ từ bò lên trên.

“Xem con vui chưa kìa, đợt chút nữa nếu con không dám bò lên tiếp thì cứ khép hai chân lại, bình tĩnh tiến về phía trước, tay luôn luôn nắm chặt dây thừng.”

Đoạn Mạnh đỡ Trần Lam Thiên và chỉ cho Trần Lam Thiên thấy sợi dây thừng ở eo của cô bé: “Là cái này, tay thì đặt ở chỗ này, con hiểu chưa?”

Trần Lam Thiên gật gật đầu.

“Tiến lên nào.”

Hà Ngộ nhìn chằm chằm cục thịt nhỏ đang chậm rãi bò lên trên, đến lúc quẹo vào thì hơi dừng lại một chút, xoắn xuýt thử nhiều lần mới có thể bò lên đến nơi.

“Trò này có vẻ rất khó nha.” Hà Ngộ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play