Sau khi Lâm Ngộ Giang thi xong, Vương Thiên Nặc thân là chủ xị nên dẫn cậu đi chơi nguyên một ngày, sau đó cậu đáp máy bay về thành phố B.
Trước khi đi, Vương Thiên Nặc thật lòng khuyên nhủ: “Nếu như thần tượng gì đó của anh không chịu tha thứ thì anh quên đi. Một người đàn ông nhỏ mọn như vậy không thể chấp nhận được. Dù sao cũng không phải là cho hắn đội mũ xanh.”
Lâm Ngộ Giang nhấn mạnh: “Tôi nói anh ấy không phải bạn trai tôi! Anh ấy là một người bạn tốt của tôi! Tôi không phải là gay!”
Vương Thiên Nặc nói: “Tôi không nói anh ta là bạn trai của anh, anh làm gì mà kích động như vậy.”
“Lời nói của anh lộ ra ý như vậy được không?” Lâm Ngộ Giang hơi nhướng mày: “Sao tôi phát hiện anh đối với tôi càng ngày càng không khách sáo vậy?”
“Có không?” Vương Thiên Nặc dời tầm mắt.
Đó không phải là phát hiện ra chúng ta vốn là chị em, không có khả năng dụ dỗ sao?
Anh ta đưa vali hành lý cho Lâm Ngộ Giang, thúc giục: “Mau lên máy bay đi.”
Lâm Ngộ Giang chia tay anh ta, trở về thành phố B.
Sau khi mệt mỏi về đến nhà, Lâm Ngộ Giang tắm rửa, nằm trên giường, thở một hơi thật dài.
Ngay sau khi liên hoan phim diễn ra vào cuối tháng 11, “Lừa hôn” quả nhiên đã giành được nhiều thành tựu, giành được giải thưởng phim hay nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Cả đoàn làm phim đều rất vui, đạo diễn Lưu thật sự rất cái miệng vàng thành sự thật của phúc tinh Giang Hoằng Trừng, trong lúc phòng vấn cũng cố ý thỉnh thoảng cue đến Giang Hoằng Trừng. Mà Giang Hoằng Trừng như thể không biết ưu hay nhục, cho dù là lời cảm ơn khi nhận giải thưởng, hay là sau đó nhận phỏng vấn, đều là một bộ mặt lạnh lùng, biểu cảm gần như còn mơ hồ có chút nặng nề.
“Có chuyện gì vậy, lấy giải thưởng mà không vui sao?” Lâm Gia Duyệt vỗ vai Giang Hoằng Trừng một cái, sau đó ôm hắn lộ ra nụ cười chuyên nghiệp với phóng viên.
Bức ảnh này sau đó đã gây ra không ít tiếng la hét trên mạng. Bởi vì Lâm Gia Duyệt dáng người gầy yếu và thấp hơn Giang Hoằng Trừng một chút, trong phim mặc đồ của phụ nữ, mà “chồng” trong phim Giang Hoằng Trừng đứng bên cạnh Lâm Gia Duyệt gương mặt lạnh lùng làm nổi bật khí chất công, khiến trong những cặp CP trên mạng cuối cùng cũng có một đôi Giang Hoằng Trừng là công.
Đáng tiếc Lâm Ngộ Giang từng để ý vấn đề này cũng không biết, bởi vì trong khoảng thời gian này Giang Hoằng Trừng chiếm cứ cơ thể không hề để ý đến những hỗn loạn trên mạng. Sau khi giành được giải thưởng, hắn và công ty đã ký hợp đồng mới, nhận được một số đại diện và thông báo chương trình, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Tưởng Bằng Trạch cũng mang đến cho hắn một suất thử vai của môt bộ phim.
Tên phim là “Hỏa Thiêu Xích Bích”, nhân vật Giang Hoằng Trừng muốn tranh cử chính là nhân vật chính Chu Du. Đạo diễn tìm đạo diễn Tằng Kỳ giỏi quay những cảnh lớn, tư sản rất coi trọng, đầu tư rất lớn. Nhân vật được tuyển chọn công khai, ngày thử vai có không ít người tới.
Nhân vật Chu Du đương nhiên có không ít người tranh giành, hắn là mỹ nam tử nổi danh, cho nên hiện trường không chút bất ngờ nhìn thấy một đống con trai trẻ tuổi có diện mạo ưu việt.
Lâm Ngộ Giang thấy không khỏi lo lắng cho Giang Hoằng Trừng, tâm trạng của cậu không mưu mà hợp với tâm trạng của rất nhiều nam diễn viên đến thử vai ở đây, có vài người thậm chí trên mặt còn lộ ra nự cười cứng ngắc, ánh mắt lóe lên, nhưng Giang Hoằng Trừng lại rất bình tĩnh, không thèm để ý chút nào.
Tuy nhiên, sẽ không phù hợp nếu nói là không quan tâm. Lâm Ngộ Giang tận mắt chứng kiến nửa tháng nay Giang Hoằng Trừng nghiêm túc chuẩn bị các loại tài liệu, ghi chép. Đối với một số chỗ tối nghĩa và khó hiểu, Giang Hoằng Trừng thậm chí còn gọi điện thoại khách sáo tìm chuyên gia hỏi. Giang Hoằng Trừng người này, đối đãi với mỗi một buổi thử vai và tác phẩm của mình đều rất nghiêm túc, hoặc là nói, đối đãi với mọi việc, bao gồm nấu cơm và quét dọn vệ sinh đều cẩn thận nghiêm túc, cố gắng làm tốt nhất.
Hiện giờ trạng thái của Giang Hoằng Trừng hẳn là nên có lòng tin mới đúng.
Người hâm mộ Lâm Ngộ Giang trong trận chiến tranh lạnh với Giang Hoằng Trừng hôm nay vẫn âm thầm khen ngợi thần tượng của mình, hung hăng thổi rắm cầu vồng.
Mà giờ phút này Giang Hoằng Trừng đang nhìn những người xếp hàng mà ngẩn người, trong lòng lại nghĩ, lúc này nếu như để Lâm Ngộ Giang đi ra, acc wechat kia của cậu chắc chắn sẽ có thêm một danh sách dài tên diễn viên xa lạ.
“Thầy Giang thật trùng hợp. Anh cũng đến thử vai à? Nhân vật nào vậy?”
Một người đi qua bên cạnh Giang Hoằng Trừng, cười chào hỏi.
Đó là Hoa Ngọc. Trên đầu cậu ta có mái tóc xoăn màu nâu bồng bềnh, mặc một chiếc áo gió thẳng tắp, quấn khăn quàng cổ cashmere, đôi mắt mèo tròn hơi cong, nở một nụ cười đáng yêu.
Giang Hoằng Trừng không để ý tới cậu ta. Tưởng Bằng Trạch cười ha hả thay Giang Hoằng Trừng nói hai câu ứng phó với Hoa Ngọc. Hoa Ngọc không hề che giấu nói mình muốn cạnh tranh cho nhân vật Chu Du, biểu cảm thần thái vô cùng nắm chắc phần thắng.
Lâm Ngộ Giang biết Giang Hoằng Trừng một chút ánh mắt cũng không bố thí cho Hoa Ngọc. Cậu không biết cái nhìn của Giang Hoằng Trừng đối với việc Hoa Ngọc cạnh tranh cùng một nhân vật như thế nào, nhưng nếu muốn gọi cậu ra mà nói, thì loại tiểu nương pháo Hoa Ngọc này muốn diễn vai Chu Du, quả thực là khinh nhờn Chu đô đốc tay cầm quạt lông, đầu đội khăn lụa, trong lúc nói chuyện tang thương tan thành mây khói. Vậy mà còn không biết xấu hổ bày ra dáng vẻ Giang Hoằng Trừng đừng hòng cạnh tranh với cậu ra, thật là ngu xuẩn.
Nhân viên công tác gọi tên Giang Hoằng Trừng, Giang Hoằng Trừng vào phòng thử vai.
Trong khoảng thời gian này nhờ hệ thống cho Lâm Ngộ Giang góc nhìn của Giang Hoằng Trừng, để Lâm Ngộ Giang đi theo Giang Hoằng Trừng tự mình chứng kiến thần tượng của cậu mỗi ngày làm việc, tiếp xúc với người khác như thế nào.
Nhưng, đây là lần đầu tiên cậu “xem” Giang Hoằng Trừng thử vai.
Giang Hoằng Trừng giới thiệu bản thân với các đạo diễn, biên kịch, và nhà sản xuất, sau đó nhận được đoạn clip thử vai từ nhân viên công tác.
Lâm Ngộ Giang cũng thông qua ánh mắt Giang Hoằng Trừng nhìn bối cảnh và lời thoại trên giấy, nội tâm có chút hưng phấn, chờ mong nghe Giang Hoằng Trừng biểu diễn, đọc ra những lời thoại đó.
Một giây sau, chưa kịp phản ứng lại, Lâm Ngộ Giang trong cơ thể Giang Hoằng Trừng liền trơ mắt nhìn mình giống như bị quỷ nhập, không, phải nói là bị quỷ hồn của người trong kịch bản xuất hiện, biến thành một người xa lạ, nói lời kịch về phía không khí.
Lâm Ngộ Giang chỉ cảm thấy mình lâm vào cơn ác mộng ở góc nhìn đầu tiên không tự chủ được.
Cậu xuyên qua thời không trở thành một người khác, nói chuyện với người không nhìn thấy trước mặt, giơ tay nhấc chân đều là ký ức của quỷ hồn này và cảnh tượng thời gian quay trở lại tái hiện. Cậu dường như có thể cảm nhận được “bản thân mình” bị cảm xúc ở dưới bối cảnh bao vây, làm ra mỗi một lời nói và hành động theo bản năng. “Hắn” là ai? “Hắn” là Chu Du, là người giỏi âm luật, hiểu thơ văn, trong loạn thế bày binh bố trận trên chiến trường, dẫn quân bình định Giang Đông một đời danh tướng Chu Công Cẩn.
Mãi cho đến khi đọc xong lời thoại trên giấy, thì mọi cảm xúc lại bị thu liễm, như thu kiếm vào vỏ, hào quang và sát khí đều tiêu tán hết.
“Màn biểu diễn của tôi đã kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Giọng điệu Giang Hoằng Trừng lạnh nhạt nói, giống như hồn phách của Chu Du vừa rồi nhập lên cơ thể hắn đã rời xa hắn vào giây phút lời thoại kết thúc.
Lâm Ngộ Giang bị chấn động hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Nhịn không được hít thở không phanh.
Cái này, cái này cũng quá đẹp trai rồi.
Đây là diễn xuất. Đây chính là, người mà cậu sùng bái, diễn viên chuyên nghiệp Giang Hoằng Trừng!
Sau khi Giang Hoằng Trừng đi ra, đi theo Tưởng Bằng Trạch lên xe bảo mẫu.
Tưởng Bằng Trạch nói, lần này không ít người đến tranh giành vai diễn này, cố gắng hết sức là tốt rồi.
Giang Hoằng Trừng gật đầu.
Tưởng Bằng Trạch nở nụ cười: “Cậu đấy à, tuổi vẫn còn trẻ ma sao lại không có sức sống như vậy?”
Giang Hoằng Trừng không nói lời nào, đoán Tưởng Bằng Trạch có lẽ xem không ít video Lâm Ngộ Giang lên chương trình.
Lâm Ngộ Giang.
Nghĩ đến Lâm Ngộ Giang, trong lòng Giang Hoằng Trừng lại lâm vào một mảnh sương mù, trong đôi mắt rũ xuống, ánh mắt tối tăm lạnh như băng.
Hắn trầm mặc một hồi, hỏi Tưởng Bằng Trạch sắp xếp sau đó, sau khi xuống xe thì nhường cơ thể cho Lâm Ngộ Giang đã lâu không đi ra.
Lâm Ngộ Giang không nhịn được nữa, cậu hưng phấn ở trong căn phòng trống rỗng, thán phục với người trong cơ thể: “Anh, anh cũng quá trâu bò! Đẹp trai quá! Lúc tôi vừa mới xem anh thử vai, diễn xuất đó, thật sự giống như quỷ nhập vậy, hoàn toàn bị một người khác thay thế. Mẹ kiếp, thực sự đáng sợ, và có một chút, nghiện.” ( truyện trên app T𝕪T )
Đúng vậy, đó là, nghiện. Dường như cậu có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt của Giang Hoằng Trừng đối với diễn xuất, máu toàn thân chảy xiết trong mạch máu, không thể không chế được niềm yêu thích với diễn xuất.
Giống như lúc trước cậu chơi trò chơi CF đầu tiên trong đời, ở trước màn hình, dùng góc nhìn thứ nhất cầm súng lần đầu tiên bắn một phát nổ đầu, cái loại thống khoái cùng sảng khái đó nói không nên lời.
“Anh à, anh quá giỏi! Mẹ kiếp, cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là thần tiên diễn xuất! Mẹ kiếp, mẹ nó!”
Giang Hoằng Trừng nghe được Lâm Ngộ Giang liên tục khen ngợi hắn, dường như muốn dành tất cả những từ tốt trên nhất đời đặt lên đầu hắn, nội tâm không ngừng vui vẻ và sảng khoái, nhưng lại âm thầm căm hận mình bị ảnh hưởng cảm xúc bởi vài câu khen ngợi của Lâm Ngộ Giang, vì mình cảm thấy đáng thương, đúng là nhất thời tự đắc lại tự chán ghét.
Lâm Ngộ Giang khen nửa ngày, lại nhớ tới mình đang chiến tranh lạnh với Giang Hoằng Trừng, tâm trạng lại trầm xuống.
“... Giang Hoằng Trừng, anh không nói chuyện với tôi, không để ý tới tôi, mấy ngày nay tôi thật sự rất khó chịu.”
Lâm Ngộ Giang nhẹ giọng nói.
Cậu cắn môi: “Miễn là anh sẵn sàng làm hòa, vậy thì anh nói bất cứ điều gì tôi cũng sẽ đồng ý. Anh, trừng phạt tôi như thế nào đều tùy anh, tôi sẽ nghe lời anh. Tôi không muốn như vậy nữa, quá khó chịu. Anh không biết tôi ngưỡng mộ và yêu mến anh như thế nào đâu. cho dù như thế nào, tôi thề, cho dù thế giới này là thật hay giả, tôi đều đối xử thật lòng thật dạ với anh.”