Cảm giác chuyển đổi linh hồn quen thuộc cuối cùng đã dâng lên.

Cậu nhìn góc nhìn của Giang Hoằng Trừng, nghe Giang Hoằng trừng nói:

“Tôi đã hứa với cậu, không phải thời gian quay phim thì sẽ để cậu dùng cơ thể để ôn thi công chức. Cuối tuần là kỳ thi tỉnh Tứ Xuyên, cho nên cậu hãy chăm chỉ ôn tập đi.”

Lâm Ngộ Giang ngạc nhiên.

Cậu chưa từng nghe Giang Hoằng Trừng dùng giọng điệu lãnh đạm như vậy nói chuyện với cậu.

Cho đến khi cậu ngây người một lần nữa, cổ họng vẫn còn nghẹt thở, trái tim bị tắc nghẽn. Nhưng nhất thời lại không phân biệt được là trong cơ thể Giang Hoằng Trừng còn lưu lại sự phẫn uất trong lòng, hay là cảm xúc của chính cậu mang đến.

Cậu mở miệng, khó khăn lên tiếng: “Tôi không đi thi cũng được...”

Cậu cảm giác đây là lần đầu tiên trong đời cậu gặp phải chuyện khó khăn luống cuống như vậy. Trước đây không phải cậu chưa từng xảy ra mâu thuẫn với bạn bè, nhưng thường đến tận nhà để chân thành xin lỗi và mời thêm một bữa cơm, mâu thuẫn lớn đến đâu cũng tan thành mây khói. Nhưng bây giờ, chỉ cần Giang Hoằng Trừng không muốn phản ứng với cậu, thì giữa bọn họ sẽ không có trao đổi.

“Anh không vui ở đâu anh cứ nói đi… Được rồi, tôi biết anh dù thế nào cũng không vui. Tất cả là lỗi của tôi...”

Lâm Ngộ Giang lại cắn cắn môi dưới bên trong.

“Cho dù anh là người trong sách, thì tôi cũng chưa bao giờ coi anh là người trong sách, tôi vẫn luôn rất tôn trọng anh, tôi…” Lâm Ngộ Giang nhắm mắt lại, thở dài: “Tôi đã lừa dối và che giấu anh. Nhưng mà, tôi cũng sợ anh không chấp nhận được chuyện ấy. Ngay cả khi anh là người trong sách, nhưng không phải là anh vẫn đang thực sự sống sao?”

“Xin lỗi, anh trai.” Lâm Ngộ Giang thành khẩn xin lỗi.

“Tôi”, cậu thận trọng hỏi: “Tôi vẫn có thể gọi anh là anh trai chứ?”

Không ai trả lời cậu.

Giang Hoằng Trừng từ chối đăng nhập vào cơ thể, từ chối liên lạc với cậu.

Lâm Ngộ Giang không nói nên lời.

Cậu đã phải vùi đầu vào việc ôn tập kỳ thi công chức của mình, nhưng trái tim của cậu phải mất một thời gian dài mới có thể bình tĩnh lại để đắm chìm trong biển học tập.

Mấy ngày sau, Lâm Ngộ Giang một mình lặng lẽ ôn lại kỳ thi ở tỉnh Tứ Xuyên.

Không còn một người lúc nào cũng ở bên cạnh làm bạn với cậu, mỗi ngày vì cậu mà dành tâm tư nấu những bữa ăn ngon khác nhau, để lại cho cậu một đoạn ghi âm, mỉm cười đáp lại mọi câu chuyện của cậu.

Lâm Ngộ Giang cay đắng ăn đồ ăn ship đã lâu không gặp, đặt vé máy bay đến Thành Đô trên điện thoại di động, và cả khách sạn ở Thành Đô.

Lần trước Giang Hoằng Trừng giúp cậu giải quyết mọi thứ, lúc này muốn đặt hàng, phát hiện phòng khách sạn lần trước đã đầy, cậu lại tốn rất nhiều tâm tư tìm kiếm, còn tìm mấy người bạn ở Thành Đô hỏi thăm, mới đặt được khách sạn vừa lòng.

Gay ở quán bar Vương Thiên Nặc: Tại sao không ở Lại Thành Đô thêm vài ngày nữa? Tôi sẽ đưa anh đi chơi thêm vài ngày ở Thành Đô!

Giang Hoằng Trừng Tứ Xuyên: Sau khi thi xong tôi phải trở về. Có rất nhiều việc phải làm.

Gay ở quán bar Vương Thiên Nặc: [Cười Cry] không hiểu sao anh lại cố chấp thi công chức như vậy? Nếu thi đậu có muốn ở lại Thành Đô của tôi không? [Hôn][Hôn] Tiểu Cúc Hoa của tôi luôn vì anh mà nở rộ đó nha.

Gay ở quán bar Vương Thiên Nặc: [Tôi siêu đáng yêu, tôi có thể làm bạn tình của anh không.jpg]

Gay ở quán bar Vương Thiên Nặc: [Nào đến đây.gif]

Giang Hoằng Trừng Tứ Xuyên: [ Cút.jpg]

Giang Hoằng Trừng Tứ Xuyên: chỉ là để vui thôi. Tôi vẫn sẽ là một diễn viên.

Gay ở quán bar Vương Thiên Nặc: [Lau mồ hôi] Anh trai, sở thích của anh thực sự đặc biệt đó nha. Anh nói cho tôi biết chuyến bay của anh lúc mấy giờ, tôi sẽ đón anh! Chúng ta đã không gặp nhau cả năm rồi!

Gay ở quán bar Vương Thiên Nặc: Anh nói đi, tôi thề, tôi chắc chắn sẽ không nói với ai đâu! Nếu không thì cả đời tôi sẽ không có một chỗ chôn thân!

Gay ở quán bar Vương Thiên Nặc: [Câm miệng đi.jpg]

Lâm Ngộ Giang suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lựa chọn tin tưởng người bạn này, nói tin tức chuyến bay của mình cho anh ta. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau đó lại nói chuyện một lúc, Vương Thiên Nặc hẹn cậu chơi game, hai người cùng nhau vui vẻ chơi game.

Kỹ thuật chơi game của Vương Thiên Nặc không tệ, lại rất có hảo cảm với anh chàng đẹp trai Lâm Ngộ Giang này, cho nên luôn cố ý cố gắng phối hợp với cậu, bất kể là tuyến bổ binh đánh BUFF hay là phương diện cứu viện đều vô cùng đúng lúc, Lâm Ngộ Giang đánh rất thoải mái sung sướng.

Vương Thiên Nặc còn ở đó nói chuyện huyên thuyên: “Anh có thích không?”

Thành công giết được ba lần, Lâm Ngộ Giang bị chọc cười: “Rất thích.”

Vương Thiên Nặc: “Kỹ thuật làm tình của tôi còn thích hợp hơn thế này nhiều, anh muốn thử không.”

Lâm Ngộ Giang cười mắng: “Cút.”

Giang Hoằng Trừng chia sẻ góc nhìn với Lâm Ngộ Giang, nhìn thấy Lâm Ngộ Giang vốn còn vì chiến tranh lạnh với mình mà trầm cảm thống khổ, thế nhưng không đến hai ba ngày đã phấn chấn lên, chơi game cùng những người bạn khác trong danh sách WeChat, còn cười vui vẻ như vậy, trong lòng hắn càng thêm nghẹn ngào.

Nói thật, nhìn thấy Lâm Ngộ Giang bởi vì tình bạn giữa bọn họ tan vỡ mà lộ ra biểu hiện khổ sở như vậy, trong lòng Giang Hoằng Trừng không khỏi có chút không đành lòng, nhưng nội tâm hắn lại nhịn không được mà toát ra vài phần trả thù sảng khoái.

Đây là những thứ mà Lâm Ngộ Giang xứng đáng nhận được.

Khi nhìn thấy dáng vẻ vụng về luống cuống tay chân đặt vé máy bay của Lâm Ngộ Giang, trái tim hơi đau đớn của Giang Hoằng Trừng thậm chí còn có vài phần mềm nhũn, nhưng một giây sau thấy Lâm Ngộ Giang mở danh sách ra kéo ra một đống bạn bè hỗ trợ.

Có rất nhiều bạn bè của mình. Phải, cậu luôn được người ta thích. Chắc hẳn người thân và bạn bè trong cái gọi là thế giới thực của cậu còn nhiều hơn thế này.

Cho nên cũng không thiếu một người như hắn. Không giống hắn, đã sớm coi cậu là ràng buộc cả đời.

Hơn nữa tên tự xưng là thẳng nam này, trong miệng nói không chịu được gay, vậy mà lại còn cùng một tên gay có động cơ bất chính tán tỉnh cậu, đánh game đến hăng say.

Nội tâm Giang Hoằng Trừng kêu gào từng đợt, hắn không biết Lâm Ngộ Giang rốt cuộc đối với hắn cái nào là thật cái nào là giả.

Hắn từng kiên định tin tưởng Lâm Ngộ Giang sẽ ở cùng mình cả đời. Nhưng bây giờ hắn mới biết, thì ra thế giới của hắn đối với Lâm Ngộ Giang chỉ là một quyển sách, hắn đối với Lâm Ngộ Giang cũng chỉ là một mục tiêu nhiệm vụ. Thì ra Lâm Ngộ Giang mỗi giây mỗi phút đều muốn về nhà, hận không thể lập tức thoát khỏi thế giới này, thoát khỏi hắn.

Tối hôm đó nghe Lâm Ngộ Giang vui vẻ nói muốn về nhà, không chịu nổi cuộc sống ở đây. Một giây sau đó, cả người hắn như rơi vào hâm băng lạnh lẽo.

Thế giới chân thật mà hắn biết, trong mắt Lâm Ngộ Giang cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết gay tầm thường. Mấy ngày nay hắn dốc hết tình cảm với Lâm Ngộ Giang, nhưng trong mắt Lâm Ngộ Giang, những lời nói và hành động chỉ là của một nhân vật giả dối trong sách. Lâm Ngộ Giang nhớ đến những người thân và bạn bè mà nó gọi là thế giới thực.

Những ngày này được hắn trân trọng như châu báu, còn Lâm Ngộ Giang xem ra, là không chịu nổi dày vò.

Mỗi lần nhớ tới những điều này, Giang Hoằng Trừng dường như hít thở không thông, không cách nào hô hấp.

Lâm Ngộ Giang xuống máy bay, kéo vali đi về phía thanh niên tuấn tú đang giơ tay về phía cậu không ngừng vung vẩy.

“Tiểu Thiên” Lâm Ngộ Giang cười ôm Vương Thiên Nặc: “Tôi bọc kín như vậy, mà anh vẫn nhận ra được.”

“Không có một anh đẹp trai nào có thể thành công thoát khỏi mắt thần của tôi.” Vương Thiên Nặc tự tin lắc lắc ngón trỏ về phía cậu, chợt nhận vali của cậu: “Đi thôi, tôi lái xe tới, dẫn anh đi ăn ngon.”

Hai người trò chuyện một đường cho đến trước một nhà hàng cũ được trang trí đẹp.

Vương Thiên Nặc dẫn Lâm Ngộ Giang đi vào phòng riêng, sau đó cầm thực đơn thành thạo chọn mấy đặc sản và rượu vang, đưa cho Lâm Ngộ Giang: “Anh xem còn muốn ăn gì muốn không?”

Lâm Ngộ Giang xua tay: “Mấy cái này đủ rồi.”

Vương Thiên Nặc cười hì hì, chống má, ánh mắt trong suốt nhìn cậu.

Lâm Ngộ Giang uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ta thiếu chút nữa sặc, quạt tay: “Mẹ kiếp, đừng nhìn tôi như vậy, bảo sao không được tự nhiên.”

Vương Thiên Nặc nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng, làm nũng nói: “Ai nha, anh đẹp trai, em muốn nhìn thêm hai lần. Anh lại không cho em ngủ.”

Lâm Ngộ Giang:...

“Anh mà như vậy nữa thì tôi sẽ đi.” Lâm Ngộ Giang bất đắc dĩ: “Anh như vậy gọi là quấy rối tình dục anh có biết không?”

Vương Thiên Nặc chớp chớp mắt, bĩu môi đầy son môi: “Ai nha, người ta không phải vì thấy anh buồn, cho nên mới chọc anh sao? Người ta hôm nay vì gặp anh, hai ngày trước đặc biệt làm SPA, cắt tóc, sáng sớm dậy đắp mặt nạ, lục lọi tủ quần áo, trang điểm xong mới đi đón anh. Sao anh lại nói những lời đau lòng như vậy.”

“...”

Lâm Ngộ Giang quay đầu, đỡ trán: “Được, được, rất xin lỗi.”

Vương Thiên Nặc nhận lấy rượu từ nhân viên phục vụ, mở một chai, rót cho Lâm Ngộ Giang: “Nào, có gì mất hứng, fans số một là tôi hôm nay cùng anh uống say mới nghỉ.”

Lâm Ngộ Giang nhếch khóe miệng cười cười: “Tôi đâu có buồn?”

Vương Thiên Nặc cầm chai rượu chạm với ly rượu của cậu: “Được, anh không buồn. Thôi nào, uống một ngụm đi. Tôi dùng chai, nhìn có phải rất anh em trí cốt không? ”

Lâm Ngộ Giang bưng chén rượu lên uống một ngụm.

“Nào nào, ăn rau ăn rau. Các món ăn trong cửa hàng này là chính thống đấy. ”

Sau một giờ.

Lâm Ngộ Giang nằm sấp trên bàn hu hu khóc không ngừng: “Tôi thật sự rất buồn ... Hắn làm gì phải cãi nhau với tôi, còn không để ý tới tôi hu hu, tôi đã biết sai rồi, tôi cũng xin lỗi, hắn rốt cuộc muốn thế nào thì tôi đều đồng ý, tôi thật sự rất nhớ hắn hu hu hu...”

“…” Vương Thiên Nặc không ngừng vuốt ve lưng Lâm Ngộ Giang: “Ôi, không khóc không khóc, đừng buồn nữa. Ai, ai cãi nhau với anh? Bạn gái?”

Lâm Ngộ Giang dùng sức lắc đầu, ngẩng đầu lại uống sạch một chén rượu, hai hàng nước mắt lưng tròng, mũi chảy hai ống nước mũi, trả lời Vương Thiên Nặc: “Ặc... thần tượng của tôi... Hắn đối xử rất tốt với tôi... Tôi có lỗi với hắn hu hu hu...”

Lâm Ngộ Giang liều mạng lau nước mắt và nước mũi, lau đỏ mắt và mũi, còn nghẹn ngào.

Giờ phút này lòng Giang Hoằng Trừng mềm nhũn rối tinh rối mù, lòng đau giống như dao cắt.

Lâm Ngộ Giang thật sự coi hắn quan trọng như vậy sao? Thậm chí vì hắn mà rơi nước mắt.

“Một người đàn ông mà lại giống như phụ nữ, tức giận thì không nói lời nào, nói cái gì cũng không chịu để ý tới người khác.” Lâm Ngộ Giang hít nước mũi, đặt chén “rầm” lên bàn. “Chưa bao giờ thấy một người đàn ông khó ở như vậy. Khó trách hắn là gay!”

Giang Hoằng Trừng đen mặt.

Vương Thiên Nặc: “...” Gay thì có gì sai? Trêu chọc anh à? Sao lại khinh thường chứ?

“Anh”, Vương Thiên Nặc vi diệu cảm nhận được mình biết được một ngôi sao lớn nhiều chuyện: “Thần tượng của anh là ai vậy?”

Đôi mắt thỏ đỏ rực của Lâm Ngộ Giang nhìn về phía Vương Thiên Nặc, trầm mặc đánh giá một hồi lâu, cười lạnh: “Hừ, không nói cho anh đâu.”

“Anh ấy quá đẹp trai, nấc.” Lâm Ngộ Giang nấc cục, trên khuôn mặt hiện lên vẻ say rượu, chỉ ngón tay vào Vương Thiên Nặc, nói: “Cũng không thể để cho tên gay như anh biết được.”

Sau đó miệng đầy mùi rượu lè lưỡi với Vương Thiên Nặc: “Lêu lêu.”

Ai đó lại ôm bình rượu gào khóc: “Anh trai ơi em sai rồi hu hu hu…Em rất nhớ anh... Anh có bệnh hay sao mà không để ý tới em! Hu hu hu…”

Vương Thiên Nặc ngồi một bên, châm một điếu thuốc. Lạnh lùng nói: “Mẹ nó anh đáng đời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play