"Được chứ?”
Lâm Ngộ Giang nhỏ giọng hỏi.
Thật lòng thật dạ.
Giang Hoằng Trừng nghe xong mấy chữ này, trong lòng không ngừng phát lạnh.
“Cậu vậy mà vẫn có mặt mũi nói ra mấy chữ thật lòng thật dạ?”
Giang Hoằng Trừng nguyện ý xuất hiện nói chuyện, Lâm Ngộ Giang cảm thấy mình đã mở được cánh cửa tòa thành mà hắn đóng chặt, nhưng còn chưa đợi cậu hưng phấn, thì chợt nghe lời này lọt vào tai, không khỏi cảm thấy trong cánh cửa mở rộng bắn ra hàng nghìn mũi tên sắc bén lạnh lẽo cắm vào trong lòng cậu.
Giang Hoằng Trừng cắn chặt răng, hắn không biết tại sao Lâm Ngộ Giang lại xấu hổ hỏi hắn những lời này, chẳng lẽ phải làm nhục hắn một phen. Hơn một năm nay, Lâm Ngộ Giang coi hắn như một kẻ giả trong tiểu thuyết, nhưng hắn lại ngốc nghếch nghiêm túc với điều đó.
Lâm Ngộ Giang, có được tất cả dáng vẻ hắn thích. Hắn đã dành tất cả tình cảm của mình dành cho cậu, thậm chí hắn còn suy nghĩ đến chuyện cả đời với cậu.
Hắn có bao nhiêu mừng thầm vì mình có thể vây khốn ràng buộc Lâm Gặp Giang cả đời.
Mà lại không biết rằng người này chẳng qua chỉ là một kẻ qua đường muốn sớm biến mất hỏi đây, còn hắn ở trong mắt Lâm Ngộ Giang, ngay cả một con người thực sự cũng không tính.
Lúc trước hắn không nên tự cho là đúng, tiên nhập vi chủ* mà không để ý lời nói của Lâm Ngộ Giang về hệ thống, coi Lâm Ngộ Giang là nhân cách thứ hai.
(*)先入为主: TIÊN NHẬP VI CHỦ vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)
Bây giờ...
Giang Hoằng Trừng chỉ cảm thấy mình giống như một trò đùa.
“Cậu nóng lòng muốn thoát khỏi tôi...”
Trong ngực Giang Hoằng Trừng như có nham thạch nóng hổi mãnh liệt quay cuồng, vô số phẫn nộ chất vấn cùng với lời nói châm chọc như đao kiếm làm tổn thương người khác đảo qua đảo lại. Nhưng cuối cùng hắn nuốt tất cả những điều đó và chỉ lặp lại câu đó.
“Cậu nóng lòng muốn thoát khỏi tôi.”
Đây là sự thật tàn khốc nhất trên thế giới này.
Dù thế giới này là thật hay giả cũng không sao cả, Lâm Ngộ Giang có thân phận gì đối với hắn cũng không hề hấn gì, nhưng Lâm Ngộ Giang lại coi tất cả những ngày tháng trải qua là vận rủi là tai nạn, hơn nữa rất nhanh cậu sẽ rời khỏi hắn. Chỉ ý nghĩ ấy thôi cũng đủ khiến nội tâm của Giang Hoằng Trừng vừa khủng hoảng vừa phẫn nộ, thậm chí trong lòng còn tàn nhẫn muốn hận chết người này.
Hắn rốt cục đã làm gì sai? Bản thân hắn có bao nhiêu người chán ghét, mới có thể để cho tất cả mọi người xung quanh, người thân bạn bè, ai nấy đều hận không thể thoát khỏi hắn, chán ghét hắn, rời khỏi hắn...
Lâm Ngộ Giang nghe được giọng nói run rẩy của Giang Hoằng Trừng, cậu đau lòng đến mức không thể làm gì được. Tôi không có đại ca! Tôi không có! Tôi chỉ muốn về nhà thôi!
Thế nhưng, đây không phải mâu thuẫn sao? Kết quả khi cậu trở về nhà, chính là rời khỏi Giang Hoằng Trừng.
Lâm Ngộ Giang cũng trầm mặc.
“Cậu nói, cậu muốn làm hòa, có thể vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì...” Giang Hoằng Trừng cười lạnh: “Vậy tôi muốn cậu...” Tôi muốn cậu ở lại, cậu có thể làm được không? Tôi muốn cậu ở lại đây và ở lại đây cả đời, cậu có thể không?
Giọng của Giang Hoằng Trừng khàn đến mức không thể nói cho đến mấy âm tiết cuối cùng. Hắn hít thở nặng nề, hốc mắt hơi nóng lên, không thể nói rõ được trong lòng có một cảm giác chua xót và đau khổ.
Lâm Ngộ Giang sẽ không trả lời.
Hỏi thì có ích lợi gì?
Người này rõ ràng là của hắn, hắn sẽ không buông tay, hắn sẽ không nhường Lâm Ngộ Giang cho bất kỳ kẻ nào.
LÂM NGỘ GIANG LÀ CỦA HẮN.
Nếu ông trời đã muốn cậu xuất hiện vào thế giới của tôi, vậy vì sao lại dễ dàng rời đi chứ? Nếu tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời, tôi có thể chịu đựng bóng tối suốt đời.
Vì sao không để cho tôi chết đi, vận mệnh vì sao nhất định phải cứu tôi từ bờ vực cận kề cái chết rồi lại nhẫn tâm giẫm tôi xuống đất, lạnh lùng cười nhạo tôi si tâm vọng tưởng.
Giang Hoằng Trừng cắn chặt răng, hết lần này đến lần khác hít thở thật sâu.
Hơn một năm qua, những ngày thân mật vui vẻ, đẹp như mơ, từng khung hình không ngừng phát lại trước mắt hắn. Những lời nói và hành động đơn thuần đáng yêu của Lâm Ngộ Giang, từng vì thành công của hắn mà vui mừng khen ngợi, bởi vì hắn chịu thất bại mà cùng hắn chung một mối thù... Nếu như trí nhớ có thể xóa bỏ chỉ bằng một cái nhấn nút thì tốt rồi, hắn cũng sẽ không luyến tiếc như vậy, sẽ không bởi vì hắn đã từng tự cho là đúng, đã từng ngu xuẩn mà đau khổ đến mức không chịu nổi.
Bọn họ đã từng là hai người thân thiết nhất trên đời này.
Lâm Ngộ Giang, là người hắn thích nhất trên đời này.
Tuy nhiên, trí nhớ không thể bị xóa. Đến cuối cùng Giang Hoằng Trừng vẫn không chống lại được sự đau lòng đối với Lâm Ngộ Giang, thỏa hiệp với cậu.
“Quên đi.”
Giang Hoằng Trừng cười khổ.
“Là chính tôi vọng tưởng quá nhiều, tham lam, cho nên mới oán hận cậu như vậy.”
Hắn thở dài, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Không nên hung dữ cậu, làm cậu sợ rồi.”
Nguyện vọng sinh nhật quả nhiên là vô dụng.
Nếu Lâm Ngộ Giang không phải ở trạng thái linh hồn, lúc này sẽ bị cảm giác ấm lòng này làm cho đau đớn đến nước mắt chảy ra.
Trên đời này, vì sao lại có một Giang Hoằng Trừng dịu dàng bao dung như vậy.
Rõ ràng đã bị nhiều người làm tổn thương, luôn một mình chống chọi với mọi bão táp, nhưng hắn lại có một trái tim ấm áp như vậy.
Lâm Ngộ Giang cuối cùng cũng ý thức được mình có bao nhiêu khốn nạn. Cậu không chỉ phá hủy ý thức của người khác về thế giới mà hắn sinh sống, còn tự tiện xâm nhập vào cuộc sống của người khác trở thành bạn bè, rồi lại muốn tự tiện vứt bỏ bạn bè rời đi. Mặc cho bất kỳ người nào trên thế gian có tính tình tốt, thì cũng sẽ tức giận khó chịu.
Nhưng Giang Hoằng Trừng lại một lần nữa nói với cậu không sao. Giống như mỗi lần cậu dùng cơ thể Giang Hoằng Trừng gây ra chuyện lớn, để lại cục diện rối rắm cho Giang Hoằng Trừng giải quyết, mỗi một lần Giang Hoằng Trừng đều nhường nhịn.
“Xin lỗi...”
Lâm Ngộ Giang sau khi đăng nhập vào cơ thể Giang Hoằng Trừng, đối mặt với một bàn thức ăn ngon nóng hổi đã lâu không gặp, gian nan lại vô lực nói hai chữ này ra miệng.
Cậu chỉ có thể xin lỗi. Cậu biết Giang Hoằng Trừng muốn gì, nhưng cậu làm không được. Ý nghĩ của Giang Hoằng Trừng là đúng, cậu nói dối, lừa gạt Giang Hoằng Trừng - mặc dù cậu có thật lòng thành ý đối xử với Giang Hoằng Trừng như thế nào, thế giới này đối với cậu mà nói vẫn chỉ là thế giới tiểu thuyết, không có cha mẹ và bạn bè, cậu cũng không thể vứt bỏ khả năng có thể trở về nhà quay lại thế giới thực chỉ còn vài năm trong tầm tay, mà ở lại đây làm bạn với Giang Hoằng Trừng.
Tôi xin lỗi.
Xin lỗi, Giang Hoằng Trừng.
Vành mắt Lâm Ngộ Giang đỏ lên ăn đồ ăn Giang Hoằng Trừng nấu cho mình. Rõ ràng là đã làm hòa, nhưng trong lòng hắn còn khó chịu hơn lúc chiến tranh lạnh.
Sau khi ăn no uống đủ, Lâm Ngộ Giang tâm trạng nặng nề chậm rãi rửa chén, sau đó nằm trên sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Cậu đặt tay vào ngực, mở miệng với Giang Hoằng Trừng: “Tôi... tôi xin lỗi anh... Lúc đó tôi cũng nghĩ rằng thực sự sẽ ở lại đây cả đời, tôi thực sự rất nhớ nhà, vì vậy mới vui vẻ như vậy…”
Vừa mở miệng, những lời phía sau cậu liền nói rất thuận lợi.
“Tuy rằng lúc này tôi nói rất giả tạo, nhưng thành thật mà nói, thật ra nếu thật sự muốn ở cùng anh cả đời, thì tôi cũng rất vui vẻ. Lúc ấy tôi thật sự đã từng nghĩ tới, sau này anh cưới vợ, tôi phải làm sao bây giờ, cũng không thể chia sẻ vợ con với anh được. Aiz, dù sao tôi cũng thật sự rất quý trọng và thích người bạn như anh. Thực sự, rất thích.
Bây giờ thời gian chúng ta có thể ở bên nhau, có lẽ cũng chỉ còn ba năm rưỡi, tôi sẽ không bao giờ cãi nhau với anh nữa, tôi cũng rất trân trọng những ngày ở bênh cạnh anh. Anh, cảm ơn anh.”
Lâm Ngộ Giang đè nén cảm giác chua xót thương cảm kia, nhếch khóe miệng, dùng một giọng điệu thoải mái nói: “Bây giờ chúng ta có thể chia sẽ góc nhìn và nghe, sau này có thể cùng nhau du lịch cùng nhau xem phim, còn chỉ cần một vé xem phim ha ha ha... Nếu không buổi chiều chúng ta đi xem phim được không? Anh cảm thấy thế sao? Xem bộ nào anh chọn, được không?”
Lâm Ngộ Giang mở phần mềm đặt vé xem phim trên điện thoại di động, lật xem một chút, vừa nói: “Ai nha, nếu có thể nói chuyện trực tiếp với anh thì tốt rồi. Không biết...” Sau này hệ thống có thể phần thưởng mới không. Cậu vốn định hỏi như vậy, nhưng nghĩ đến cái này và tiến độ nhiệm vụ cùng với thời gian đếm ngược của hai người tương liên chặt chẽ, thì lại vội vàng đổi lý do.
“Không biết bây giờ đặt vé có thể đặt được vị trí tốt không. Hình như hôm nay là Giáng sinh. Tôi sẽ dùng cơ thể anh xem nửa đầu, còn anh xem nửa sau nhé.”
Giang Hoằng Trừng khẽ nhúc nhích ngón tay, chọn một bộ phim bom tấn Hollywood, cũng chọn đồ uống.
Giống như Lâm Ngộ Giang nói, bọn họ nên quý trọng những ngày còn lại có thể ở chung.
Lễ Giáng sinh đi xem phim với nhau... Giang Hoằng Trừng phát hiện mình nhịn không được trong lòng lại ngọt ngào, thậm chí còn tự tiện vọng tưởng đây là một buổi hẹn hò.
Đúng vậy, hắn thích Lâm Ngộ Giang.
Người này dường như là dựa theo tất cả dáng vẻ trong lòng hắn thích mà tạo ra, người này còn ở thời điểm cùng cực nhất trong cuộc đời hắn giống như một tia sáng cứu hắn, mang đến cho hắn nhiều niềm vui và may mắn như vậy, làm bạn ngày đêm với hắn, hắn từng ảo tưởng bọn họ sẽ bên nhau cả đời, hắn đặt toàn bộ tình cảm của hắn vào người này...
Muốn thích người này, thật sự quá dễ dàng.
Chỉ tiếc là thời gian của hắn có hạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT