Giang Hoằng Trừng sửng sốt.
Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, cơ thể hắn mang theo một loại phấn khởi, mang theo một cảm xúc nồng nhiệt, nói: “Ba mươi? Nhiệm vụ đã hoàn thành 30 phần trăm?
Âm thanh điện tử đó lại lên tiếng trong não: [Phần thưởng về mức độ hoàn thành nhiệm vụ đã được phát hành.]
Lâm Ngộ Giang kinh ngạc mở to hai mắt: “Thưởng? Phần thưởng gì? Ở đâu?”
Cậu nhìn xung quanh, quay đầu một vòng như một con chó tìm thấy đuôi.
“Hả? Không có?”
Lâm Ngộ Giang mờ mịt gãi gãi đầu, mặc kệ, cậu nở nụ cười, nhìn ảnh Giang Hoằng Trừng trên vách tường, vung quyền lên không khí, vô cùng hưng phấn nói: “Ba mươi phần trăm! Còn 70% nữa tôi có thể về nhà!”
Cậu đã đến thế giới này hơn một năm, mặc dù cậu làm ra vẻ vui vẻ hướng về phía trước để vượt qua mỗi ngày, nhưng cậu nhớ gia đình và bạn bè trong thế giới thực.
Cậu gần như đều lấy lý do chân chính muốn ở bên Giang Hoằng Trừng cả đời trong thế giới tiểu thuyết này, thậm chí còn vì vấn đề tương lai cơ thể Giang Hoằng Trừng cưới vợ sinh con mà vô số lần khổ não xấu hổ. Cho dù Giang Hoằng Trừng rộng lượng cỡ nào, nhưng nội tâm Lâm Ngộ Giang rất rõ ràng, một linh hồn chiếm dụng cơ thể người khác như mình mang đến bao nhiêu phiền toái cho cuộc sống bình thường của người ta, cậu “ăn nhờ ở đậu” từ đầu đến cuối phải nói lời xin lỗi và áy náy với Giang Hoằng Trừng.
Hôm nay hệ thống đã mất tích từ lâu cũng nói cho cậu biết, cậu cũng không phải muốn giúp Giang Hoằng Trừng dưỡng lão đến chết, nhiệm vụ có hy vọng hoàn thành.
Nước mắt chảy dài trong mắt, Lâm Ngộ Giang vừa khóc vừa cười, liều mạng lau nước mắt: “Mẹ nó cuối cùng cũng có thể rời khỏi thế giới tiểu thuyết chó má này! Tôi đã chịu đựng đủ cuốn tiểu thuyết gay này rồi! Tôi rất nhớ nhà! Tôi sẽ ở lại đây bao lâu nữa? Một năm rưỡi là 30 phần trăm, tổng cộng năm năm, là ba năm rưỡi sao?”
“Năm năm? Tại sao lại là 5 năm?” Cậu hít mũi, lại hỏi hệ thống: “Có phải đến lúc Giang Hoằng Trừng khỏi trầm cảm là được đúng không? Anh ta sẽ mạnh mẽ và dũng cảm để sống? ”
Hệ thống vẫn giả câm giả điếc, Lâm Ngộ Giang vẫn rất vui vẻ, liên tục tự nhủ: “Hôm nay thật là một ngày tốt lành, doanh thu phim hơn bảy trăm triệu, đạo diễn nói hôm nay ông ấy đã đưa phim đi liên hoan phim xét duyênt, theo như đã nói, hẳn là có thể giành được mấy giải thưởng. Hệ thống, mày nói Giang Hoằng Trừng có thể giành được giải thưởng hay không? Anh ấy là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết...”
Nói tới đây, đầu óc Lâm Ngộ Giang một tia sáng xẹt qua đầu óc say rượu của cậu: “Anh ấy nhất định phải đoạt giải thưởng... kết thúc cuốn tiểu thuyết hắn là lấy được giải ảnh đế... phải nói, năm năm sau, anh ấy có thể lấy được giải ảnh đế không? Đúng vậy, đây là một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính nên có tình yêu mỹ mãn, công thành danh toại rồi kết thúc...”
“Cho nên tôi muốn giúp Giang Hoằng Trừng lấy được giải ảnh đế, nói không chừng còn muốn giúp anh ấy cưới vợ” Lâm Ngộ Giang lại cười rộ lên: “Tôi còn nói với anh ấy nuôi tôi giống như nuôi con trai, tôi mới là người thật sự muốn làm cha già cho người ta...”
Cậu nhìn về phía bức tường phòng khách một lần nữa, nói với người đàn ông đẹp trai và phi thường trong bức ảnh: “Cố lên! Anh giỏi quá! Nhất định có thể sớm lấy được ảnh đế.”
Sau đó cậu lắc lắc tay, chân trần giẫm lên sàn nhà trở về phòng ngủ, đèn cũng quên tắt.
Giang Hoằng Trừng nhìn tất cả, đại não như bị đình trệ thật lâu không thể tự hỏi, cho đến khi Lâm Ngộ Giang nằm trên giường trùm chăn nhắm hai mắt lại, tất cả chìm vào bóng tối.
Ngày hôm sau, Sau khi Lâm Ngộ Giang súc miệng rửa mặt, ghi âm một đoạn về lễ ăn mừng phim hôm qua, sau đó vui vẻ cổ vũ Giang Hoằng Trừng, rồi nhường cơ thể cho Giang Hoằng Trừng.
Hả?
Lâm Ngộ Giang hoảng sợ nhìn cơ thể không khống chế được cất điện thoại di động, đi vào toilet, sau đó rửa mặt một lần nữa, trong gương phản chiếu ra gương mặt lạnh lùng của Giang Hoằng Trừng.
Lâm Ngộ Giang nhìn Giang Hoằng Trừng như vậy, tâm thần chấn động.
Mặc dù luôn nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng “người lạ chớ gần” trong video của Giang Hoằng Trừng, nhưng hôm nay đây là lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách gần gũi, trực quan như vậy, người hâm mộ và giới truyền thông từng nhắc đến Giang Hoằng Trừng u ám kia. Dù sao Giang Hoằng Trừng cho tới nay, trong lòng cậu đều là người dịu dàng.
Nhưng, bây giờ cậu có thể nhìn thấy góc nhìn của Giang Hoằng Trừng khi đăng nhập vào thân thể này? Đây có phải là phần thưởng mà hệ thống gọi không?
Trong lòng Lâm Ngộ Giang vui mừng không thôi, cậu có thể tùy thời tùy chỗ nhìn thấy thần tượng của cậu đang làm cái gì.
Sau đó Lâm Ngộ Giang nhìn thấy Giang Hoằng Trừng ra ngoài tham gia một hoạt động, trên đường còn nhận được hai cuộc điện thoại, theo thứ tự là hai công ty giải trí muốn săn đón, Giang Hoằng Trừng trả lời mập mờ, không trả lời khẳng định.
Buổi chiều hoạt động xong đi đến công ty, vì vấn đề gia hạn hợp đồng không thỏa thuận được với Trương Chí, cho nên hắn lên thang máy đến cao tầng, cùng một vị tổng giám đốc trực tiếp nói chuyện đổi người đại diện.
“Vậy cậu muốn công ty sắp xếp ai làm người đại diện của cậu?” Tưởng Bằng Trạch cười ha hả hỏi.
Ánh mắt Giang Hoằng Trừng nhìn thẳng về phía anh ta: “Giải Kim Ngưu liên hoan phim ngày 23 tháng 11, có đủ để mời anh làm người đại diện của tôi không?”
Tưởng Bằng Trạch sửng sốt, cười ha ha, bưng ly giữ nhiệt bằng thép không gỉ lên trên bàn, uống một ngụm trà, gật đầu: “Được, có chút lòng hang hái ngôi sao nên có.”
Trương Chí sau khi biết được tức giận đến mặt và cổ đều đỏ lên, mắng Giang Hoằng Trừng vong ân phụ nghĩa, Giang Hoằng Trừng cười lạnh một tiếng, không để ý tới.
Mấy ngày tiếp theo, thì tham gia thông báo và bàn giao công việc với Tưởng Bằng Trạch, gia hạn hợp đồng mới thì chờ đến liên hoan phim.
Lâm Ngộ Giang cứ nhìn Giang Hoằng Trừng mỗi ngày quay phim và nhận phỏng vấn, tiếp lời, trong lúc đó không cầm điện thoại ghi lại cho cậu một câu, cũng không để cậu online.
Ngay từ đầu Lâm Ngộ Giang còn bình tĩnh, cảm thấy là nguyên nhân Giang Hoằng Trừng quá bận rộn, nhưng về sau lại có chút hoảng hốt, cậu chưa từng bị Giang Hoằng Trừng nhốt hay mệt mỏi đi nữa, cũng sẽ cách hai ba ngày để hai người ra ngoài nói chuyện, mà bây giờ Giang Hoằng Trừng như đã quên mất cậu.
“Lừa hôn” cuối cùng đã thu về 1,1 tỷ USD. Đoàn làm phim phát cho mỗi diễn viên một phong bao lì xì lớn, lúc này bên trong có mấy diễn viên chính đều danh lợi song thu, tất cả mọi người đều cười, chỉ có trên mặt Giang Hoằng Trừng không lộ ra biểu cảm gì.
Chuyện gì xảy ra với hắn vậy?
Lâm Ngộ Giang trong lòng vừa nghi hoặc vừa đau lòng, nhìn dáng vẻ không vui vẻ của Giang Hoằng Trừng, giống như nhìn thấy hai mươi tám năm Giang Hoằng Trừng đã trải qua trước khi cậu tới.
Hắn không thực sự quên cậu rồi sao? Hệ thống? Hệ thống! Có phải mày giở trò quỷ không?
Cũng may vào giữa tháng 11, một ngày sau khi Giang Hoằng Trừng tham gia một thông báo, sau khi lên xe bảo mẫu, thì nói với Tưởng Bằng Trạch rằng mình phải nghỉ ngơi vài ngày, thời gian rảnh một tuần. Sau khi về đến nhà, hắn im lặng, để Lâm Ngộ Giang đăng nhập vào cơ thể mình.
Lâm Ngộ Giang sau khi chiếm dụng cơ thể nhất thời có chút không quen cùng không thể tin được, duỗi tay chân ra một chút, bàn tay năm ngón làm vài lần động tác nắm lấy, rất có vài phần vui vẻ, trên mặt liền lộ ra nụ cười.
Nhưng lúc này cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Giang Hoằng Trừng không ghi âm cho cậu.
Trong lòng cậu có chút hoảng hốt cùng không giải thích được: “Giang Hoằng Trừng?”
Suy nghĩ một chút, hỏi: “Giang Hoằng Trừng, anh cũng có thể thấy tôi đang làm gì sao?”
Cuối cùng cảm thấy như vậy không thể có được kết quả, nhấc điện thoại di động ghi âm, nói với một giọng điệu thoải mái hỏi: “Anh ơi, có chuyện gì với anh vậy? Gần đây rất bận rộn và mệt mỏi? Tâm trạng cũng không tốt sao? Tôi nói cho anh biết, lần chuyển đổi cuối cùng, tôi có thể thấy anh đang làm gì. Anh có thể nhìn thấy góc nhìn của tôi không?”
Sau đó trong lòng gọi Giang Hoằng Trừng ra, nhưng cảm giác chuyển đổi linh hồn chậm chạp không xuất hiện.
Trong lòng Lâm Ngộ Giang hoàn toàn hoảng hốt.
“Anh? Anh? Giang Hoằng Trừng?”
“Anh ra đi! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh không vui ở đâu? Ai bắt nạt anh? Tôi, tôi sẽ mắng họ cho anh, được không?”
Lâm Ngộ Giang dường như có chút nói năng lộn xộn. Trước mắt cậu sáng lên, vội vàng hỏi: “Là Trương Chí chọc anh tức giận sao? Anh ta đã làm một việc quá phận! Tôi cũng ghét anh ta!”
“Nhưng mà, vì sao anh ngay cả tôi cũng không để ý? Anh thậm chí còn giận tôi?”
Lâm Ngộ Giang đứng trong phòng chỉ có một mình cậu, hoang mang lo sợ đi tới đi lui, giống như lại trở về lúc trước khi lần đầu tiên cậu biết được Giang Hoằng Trừng còn cơ thể.
Nhưng lần này, người từng khiến cậu khủng hoảng đã biến mất.
Cậu suy sụp ngồi trên giường, không ngừng nhớ lại mấy ngày kể từ khi linh hồn chuyển đổi tới nay, Giang Hoằng Trừng gặp phải người và chuyện gì.
Nhưng cuối cùng không có kết quả. Giang Hoằng Trừng ngay từ đầu dường như đã trở nên lạnh lùng với vẻ mặt lười biếng.
Nhưng hắn luôn rất kiên nhẫn với mình.
Lâm Ngộ Giang cắn môi dưới, nội tâm tràn đầy tủi thân. Cũng giống như những đứa trẻ có thể nhận được một chiếc bánh nhỏ mỗi tuần đột nhiên bị mất bánh. Cho đến hôm nay, nhớ lại quá khứ, cậu rốt cục ý thức được, phần bánh ngọt nhỏ này của Giang Hoằng Trừng, giống như phần lớn chỉ dành cho mình. nhưng bây giờ, giống như cậu đã làm sai gì đó, cho nên phần bánh ngọt kia đã bị thu hồi.
Thời gian quay trở lại.
Lâm Ngộ Giang mở to hai mắt.
Lần trước chuyển đổi linh hồn, bởi vì hệ thống phát phần thưởng, cậu có thể nhìn thấy góc nhìn của Giang Hoằng Trừng.
Tuy nhiên, phần thưởng được trao khi nào? ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Tiến độ nhiệm vụ: 30%.]
“Ba mươi? Nhiệm vụ đã hoàn thành 30 phần trăm?”
[Phần thưởng về mức độ hoàn thành nhiệm vụ đã được phát hành.]
“Ba mươi phần trăm! 70% còn nữa tôi có thể về nhà!”
Lâm Ngộ Giang hô hấp càng dồn dập, mắt cũng trừng càng lúc càng lớn, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ khi nhớ lại quá khứ. Khi đó, lúc đó phần thưởng cũng đã được phát, cho nên, nếu Giang Hoằng Trừng cũng có thể nhìn thấy góc nhìn của cậu, rất có thể đã thấy. Vào thời điểm đó, cậu...
“Mẹ nó cuối cùng cũng có thể rời khỏi thế giới tiểu thuyết chó má này! Tôi đã chịu đựng đủ cuốn tiểu thuyết gay này rồi!... Anh ấy là nhân vật chính... Tiểu thuyết... Nhân vật chính...”
Lâm Ngộ Giang hai tay che mặt.
Trời ơi, cậu đã nói gì vậy?
Giang Hoằng Trừng lúc này chắc sắp phát điên rồi!
“Giang Hoằng Trừng! Anh! Anh đi ra đi!”
Lâm Ngộ Giang bối rối nói, môi cậu run rẩy, mặt mũi và lông mi cũng không ngừng run rẩy: "Tôi, tôi, cho dù anh là nhân vật trong tiểu thuyết..."
Lúc này cậu cũng không biết nên nói cái gì, để cho bất kỳ người nào biết mình là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết cũng không chấp nhận được, nói cái gì cũng không thể chấp nhận được. Trong lòng cậu cảm thấy lo lắng, có thể nghĩ đến chỉ có xin lỗi: “Xin lỗi. Giang Hoằng Trừng, xin lỗi!”
Lâm Ngộ Giang cực kỳ hối hận.
Tại sao tối hôm đó cậu lại uống rượu? Nói ra một đống rắm như vậy! Giang Hoằng Trừng là một bệnh nhân trầm cảm, vất vả lắm mới được cậu kéo ra khỏi vũng bùn, sau đó lại bị cậu đẩy vào vực sâu sâu hơn, cậu thật sự đáng chết, hẳn là bị thiên đao vạn quả cũng không quá đáng.
Nhớ tới Giang Hoằng Trừng từng dành cho cậu sự dịu dàng, bao dung, Giang Hoằng Trừng cười khẽ, Giang Hoằng Trừng cổ vũ, Giang Hoằng Trừng an ủi, bàn tay Lâm Ngộ Giang bị đầu ngón tay bóp ra dấu đỏ thật sâu, Giang Hoằng Trừng tốt như vậy lại bị cậu làm tổn thương.
“Tôi không cố ý...”
“Cái kia, anh ghét những lời tôi nói.” Lâm Ngộ Giang hít sâu, lớn tiếng nói: “Vậy tôi không ra là được rồi, đây là cơ thể của anh, anh cầm đi dùng! Giang Hoằng Trừng! Anh có nghe thấy không!”