Trương Chí đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quảng bá này, hôm đó tìm không ít người chụp ảnh chụp chung với Giang Hoằng Trừng và video fans chúc mừng sinh nhật để đăng lên mạng, mua hot search.
Ngay lập tức, người hâm mộ cũng vui vẻ đăng tải hình ảnh chúc mừng sinh nhật thần tượng của mình lên mạng xã hội, nhất thời khiến rất nhiều người theo đuổi, và tang thêm độ hot cho chủ đề “Giang Hoằng Trừng tổ chức sinh nhật với fans ở Haidilao.”
Mà kể từ ngày sinh nhật hôm đó của Giang Hoằng Trừng, dường như tâm trạng của hắn đã xuống dốc một thời gian.
Tuy rằng giọng điệu nói chuyện của hắn không có bất kỳ điều khác thường nào trong bản ghi âm, nhưng có lẽ là do hai người sống chung trong cùng một cơ thể, cho nên Lâm Ngộ Giang mới cảm nhận được tâm trạng u uất của Giang Hoằng Trừng.
Hơn nữa gần đây phần lớn thời gian Giang Hoằng Trừng đều nhường cơ thể cho cậu sử dụng, bản thân thì luôn ở trong trạng thái ngủ đông.
Lâm Ngộ Giang sợ bệnh trầm cảm của hắn lại phát tác, còn lén kiểm tra tình trạng Giang Hoằng Trừng dùng thuốc trị trầm cảm, kết quả phát hiện tất cả đều bình thường, thuốc cũng không ngừng.
... Có lẽ Giang Hoằng Trừng chỉ đơn giản là mất hứng, hoặc có lẽ là do bệnh trầm cảm phát tác.
Nhưng nguồn gốc nhất định là Giang Hoằng Trừng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện sinh nhật lúc trước, kể từ ngày đó trở đi Giang Hoằng Trừng cũng không đúng lắm.
Nội tâm Lâm Ngộ Giang không khỏi có chút tự trách.
Cậu chỉ muốn sinh nhật Giang Hoằng Trừng thật vui vẻ.
Nghĩ đến bạn bè của Giang Hoằng Trừng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bên cạnh cũng chỉ có Thành Viễn Dương, bạn bè của Lâm Ngộ Giang lúc nào cũng thành đàn, nghĩ vậy cậu lại thấy đau lòng.
Rõ ràng đại ca của cậu là một người dịu dàng thân thiết như vậy, cảm giác làm bạn với Giang Hoằng Trừng thật sự rất tuyệt vời! Lâm Ngộ Giang cảm thấy nên có nhiều người biết chuyện này. Cậu không muốn nhìn thấy người tốt như Giang Hoằng Trừng cô đơn một mình.
Nhưng nếu sớm biết Giang Hoằng Trừng không vui vẻ đến mức này, thì cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hôm nay tổ chức cho người ta một sinh nhật vui vẻ, còn làm thọ tinh mất hứng.
... Hoặc có lẽ, mọi người đều có lối sống của riêng mình, có người sống hạnh phúc hơn ngay cả khi không có bạn bè?
Hơn nữa, Giang Hoằng Trừng không có bạn bè thì làm sao đây? Không phải có cậu sao?
Nhưng cậu có thể trở lại thế giới thực bất cứ lúc nào, người bạn tốt này của cậu càng nên trân trọng từng khoảnh khắc, cố gắng hết sức để quan tâm đến Giang Hoằng Trừng! Mà không phải thay Giang Hoằng Trừng tìm “lốp xe dự phòng”.
Nói đi cũng phải nói lại, nói không chừng cậu thật sự là ở bên người ta cả đời!
Tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, khiến chuyện thành như bây giờ!
Ngay khi Lâm Ngộ Giang có chút bó tay với tình huống hiện tại, không ngừng ảo não hối hận, thì hôm nay Trương Chí gọi điện thoại tới, tỏ vẻ đã có một công việc lớn - tham gia một chương trình tạp kỹ truyền hình thực tế.
Chương trình truyền hình thực tế có tên là “Ngôi sao trên một hành trình”, đã trải qua mùa thứ hai, nội dung là mấy ngôi sao dựa theo quy tắc sắp xếp của tổ chương trình tự mình đi du lịch.
Chương trình này có sáu khách mời cố định, trong đó có Quý Tuyết Lĩnh. Kỳ trước phản ứng không tệ, trước mắt đã làm đến kỳ thứ tư, mà kỳ này sở dĩ mời Giang Hoằng Trừng, là bởi vì có một vị khách mời cố định tạm thời có việc không có thời gian, kỳ sau mới trở về.
Giang Hoằng Trừng nhíu mày: “Không đi.”
Trương Chí nghe xong cũng không quá vui: “Đây là cơ hội khó khăn lắm mới có được, cậu cho rằng chương trình tốt như vậy ó thể dễ dàng được giao vào tay chúng ta sao? Cậu không thể chỉ vì không muốn gặp Quý Tuyết Lĩnh, mà để mối quan hệ của công ty và tài chính đều uổng phí.”
Giang Hoằng Trừng: “Em là diễn viên, thời gian của em là để đóng phim, không phải để tham gia chương trình tạo kỹ. Trương Chí, trước đây anh đã hứa với em rồi.”
Trương Chí thở dài: “Năm mười tám tuổi cậu đã gia nhập giới giải trí, hiện tại đã hai mươi tám, không đúng, là hai mươi chín, sang năm đã ba mươi rồi, cậu định lãng phí ở đây mãi sao?”
Giang Hoằng Trừng nhướng mày: “Mười một năm rồi, anh và công ty nhận phim cho em, hầu như mỗi một bộ phim em đều không hề oán giận, tốn trăm phần trăm tâm tư để nghiêm túc hoàn thành, bây giờ anh lại nói với em đây là lãng phí?”
“Quay phim mười một năm cũng không nổi tiếng, đây không phải là cậu lãng phí sao? Mỗi lần muốn cậu nắm bắt cơ hội, thì cậu lại không trân trọng cơ hội mà đẩy ra ngoài. Cậu đừng gây chuyện nữa, nhận thức rõ nguyên tắc đi, cậu không thích qua lại với Quý Tuyết Lĩnh, trong chương trình ít tiếp xúc là được, cứ như vậy một kỳ. Hơn nữa cũng chỉ trong một tuần thôi, cậu có biết bao nhiêu tổ làm chương trình trả bao nhiêu không? 10 ngày, năm mươi triệu! Nếu phản ứng tốt, nói không chừng tổ tiết mục có thể cho cậu làm khách mời cố định mùa sau, quay xong một mùa kiểu gì cũng có trăm triệu! Cậu làm phim mệt chết đi sống lại hai ba tháng, bây giờ coi như đi du lịch...”
Giang Hoằng Trừng cúp điện thoại.
Hắn mặc áo khoác của mình ra khỏi cửa đi đến công ty.
Đến văn phòng, Trương Chí vừa thấy hắn, thì trong ánh mắt đầu tiên là hiện lên vẻ kinh ngạc và bối rối, còn có chút chột dạ, sau đó treo trên mặt vẻ nghiêm túc và hòa ái kết hợp với giọng điệu ân cần: “Hoằng Trừng...”
Giang Hoằng Trừng cũng không muốn nghe những luận điệu dài dòng của anh ta, trực tiếp ngắt lời: “Em đến để nói với anh, em không đi. Anh đẩy nó cho người khác đi.”
“Người khác? Dưới tay tôi còn ai có thể lên, tôi...” Trương Chí nóng nảy, việc vòng qua từ phía sau bàn làm muốn tiếp tục khuyên bảo: “Hoằng Trừng, cậu nói tính tình của cậu sao lại bực bội như vậy? Khoảng thời gian này cậu vất vả lắm mới có chút khởi sắc, tôi tưởng cậu đã nghĩ thông suốt rồi.”
Giang Hoằng Trừng nhíu mày: “Em chỉ quay phim, không tham gia chương trình truyền hình thực tế. Em không thích lên chương trình tạp kỹ, anh và em có giao tình mười một năm, em là người như thế nào trong lòng anh rất rõ ràng. Mười một năm, không phải là thời gian ngắn, vì vậy có rất nhiều điều em cũng nể tình rất nhiều năm, không bao giờ nói bất cứ điều gì.”
Sắc mặt của Trương Chí thay đổi, cười lạnh: “Cậu đang nói cái gì...”
Nhưng vừa nói ra miệng, dường như anh ta lại hối hận không muốn đào sâu, không đợi Giang Hoằng Trừng mở miệng, thì đã lập tức kéo đề tài trở lại chương trình: “Cậu không nhận chương trình truyền hình thực tế, chỉ muốn quay phim, nhưng cậu không nổi tiếng, thì ai sẽ tới tìm cậu quay phim? Cậu đừng ỷ vào diễn xuất của mình, cảm thấy mình không nổi bật, không có lưu lượng không có nhiệt độ, ai sẽ tìm cậu? Hơn nữa, mười một năm, công ty dành thời gian dài như vậy để đào tạo cậu, cậu không muốn kiếm tiền, cậu không nghĩ cho công ty sao? Cậu không cảm thấy áy náy...”
“Phụt.”
Giang Hoằng Trừng lộ vẻ trào phúng: “Trương Chí, anh coi em là học sinh tiểu học sao? Nói với em về cảm giác danh dự tập thể làm gì.”
Hắn xoay người định mở cửa đi ra ngoài: “Nếu cậu cảm thấy chuyện này không thể nói, vậy thì tôi sẽ đi tìm Hoàng tổng và Tưởng tổng nói chuyện.”
Bị Trương Chí kéo lại.
Giang Hoằng Trừng nhướng mày, ánh mắt sắc bén: “Anh có việc gạt em à?”
Trương Chí thở dài: “Việc này công ty đã nhận, hợp đồng cũng...”
Giang Hoằng Trừng gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Rất tốt, anh đã học được cách gạt em để quyết định mọi chuyện.”
“Đến Canada du lịch? Được rồi! Thời gian trước anh vừa hoàn thành xong bộ phim, đi ra ngoài để chơi một chút, giải sầu cũng rất tốt! Trước đây còn nói muốn đến Cáp Nhĩ Tân, không ngờ bây giờ lại có cơ hội ra nước ngoài chơi. Tôi chưa bao giờ ra nước ngoài. Anh, tiếng anh của anh thế nào? Tôi hơi lo lắng, ha ha, tiếng anh cấp sáu của tôi được trăm điểm, nhưng rất ít tiếp xúc với người bản ngữ tiếng Anh. Nhân tiện, anh có thể gọi tôi ra khi anh không muốn ở với ai đó. Anh phải luôn luôn nhớ rằng anh không phải chiến đấu một mình!”
Giang Hoằng Trừng một đường nghe ghi âm của Lâm Ngộ Giang, đi theo nhân viên tổ tiết mục, đáp máy bay bay đến Toronto, Canada.
“À, tôi kiểm tra xem, ba tỉnh thảo nguyên trung tâm của Canada tương đối lạnh, nhưng Vancouver rất ấm áp, anh phải đến Toronto ở Ontario, nghe nói khí hậu cũng tốt. Toronto là trung tâm kinh tế và văn hóa của Canada, đó có giống Thượng Hải của chúng ta không ? Môi trường trông rất đẹp...”
Giang Hoằng Trừng ngồi trong xe nhìn về phía bầu trời xanh ngoài cửa sổ, và cửa hàng hai bên đường phố, tòa nhà dung hợp hơi thở cổ điển của thế kỷ trước.
Hắn tháo tai nghe xuống cất vào trong túi xách, sau đó trong lòng gọi một tiếng Lâm Ngộ Giang, để Lâm Ngộ Giang cũng đi ra xem một chút, chân thật cảm nhận thành phố lúc trước biết được từ Bách Khoa Baidu.
Lâm Ngộ Giang mở mắt ra đã đi đến Canada, nhìn thấy kiến trúc tạo hình phương Tây phong tình ngoài cửa sổ, cậu nằm sấp trước cửa sổ xe, ánh mắt vẫn tham lam nhìn các loại vách tường khu phố bị vẽ nguệch ngoạc nghệ thuật không ngừng lui về phía sau, có chút hưng phấn.
Khoảng một giờ sau, cậu đến khách sạn nơi các khách mời trong nhóm chương trình ở.
Năm vị khách quý trên mặt đều mang theo sự tươi cười, ở đại sảnh lầu một nghênh đón Lâm Ngộ Giang xách theo hành lý.
Ba nam hai nữ, trong đó có ba người cậu đều biết, tên tra nam Quý Tuyết Lĩnh thì không nói, Trịnh Hân Thiến cũng ở đây, còn có một ca sĩ Ngũ Kiếm mà cậu rất thích, ngoài ra còn có hai ngôi sao lạ mặt khác, theo thứ tự là nghệ sĩ lưu lượng Hà Kỳ, cùng với một ca sĩ nữ trong nhóm nhạc nữ Long Hàm.
Trịnh Hân Thiến cười tiến lên ôm Lâm Ngộ Giang một cái: “Đã lâu không gặp ha ha ha.”
Hà Kỳ cũng tiến lên ôm một cái: “Chào mừng.”
Lâm Ngộ Giang nói đùa: “Xin chào mọi người, tôi là người mới chuyển đến Giang Hoằng Trừng, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Mọi người rất nể mặt đều cười rộ lên.
Quý Tuyết Lĩnh cũng muốn ôm, nhưng lại bị Lâm Ngộ Giang xoay người né tránh, Lâm Ngộ Giang mượn động tác xoay người né tránh đi tới trước mặt Ngũ Kiếm, lấy từ trong túi ra nột bảng chữ ký đưa qua, động tác cung kính, trong mắt lóe lên hào quang fans hâm mộ không thể bỏ qua: “Thầy Ngũ Kiếm! Tôi là fans hâm mộ của anh!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ngũ Kiếm là một ca sĩ 39 tuổi, tính cách rất chững chạc, nhưng vẫn bị động tác trịnh trọng của Lâm Ngộ Giang làm cho hơi kinh ngạc. Sau đó, anh ấy mỉm cười và nhận lấy bút ký tên của mình: “Thực sao? Cậu không lịch sự với tôi đấy chứ?”
Lâm Ngộ Giang vội vàng xác nhận danh tính fans của mình: “Là thật! Anh có nhớ bài hát chủ đề trong bộ phim “Bạch Sa Tinh” mà Giang, mà tôi diễn không, bài đó tên là “Con thuyền ngược dòng”, tôi rất thích bài đó! Sau đnàyó, tôi tìm thấy rất nhiều bài hát của anh, nên càng không thể cữu vãn được! Bây giờ mỗi ngày tôi đều thích hát “Con thuyền ngược dòng” lúc tắm. Tôi còn thuộc toàn bộ lời của bài hát nữa!”
Dứt lời, cậu nâng bảng chữ ký lên trước ngực, giống như muốn biểu hiện ở trước mặt thầy giáo mình vất vả thức đêm để học văn toàn văn, dũng cảm lại vui vẻ thể hiện giọng hát của mình.
Mọi người nghe được vẻ mặt vặn vẹo, dùng một ánh mắt nghi ngờ cuộc sống nhìn về phía Ngũ Kiếm: “Đây, đây là bài hát của anh sao?”
Ngũ Kiếm hoảng sợ, không ngừng lắc đầu, có chút lắp bắp nói: “Tôi, tôi không nhớ tôi từng hát bài này.”
Quý Tuyết Lĩnh vội vàng kéo cánh tay Lâm Ngộ Giang: “Được rồi, được rồi. Được rồi.”
Lâm Ngộ Giang hất cánh tay hắn ta ra, vừa tự hào vừa vui vẻ nhìn về phía Ngũ Kiếm.
Ngũ Kiếm dựa theo lời bài hát Lâm Ngộ Giang hát, trong miệng thầm nhẩm hai lần: “Đây là bài hát của tôi? À, đúng rồi, đây là bài hát của tôi.” Anh ấy lập tức thử ngâm nga hai ba câu, cuối cùng cũng tìm lại giai điệu của bài hát này.
Nghe lời bài hát nhất quán trong miệng Ngũ Kiếm, giai điệu lại hoàn toàn khác nhau, mọi người lâm vào trầm mặc, trong lòng phát ra cùng một nghi vấn...
“Đây có phải là cùng một bài hát không vậy?”
Lâm Ngộ Giang hào hứng nói: “Đúng đúng đúng! Là bài hát này! Anh hát rất hay!” Dứt lời cậu cũng kìm lòng không được hát vang lên giống như lúc bật điện thoạt hát theo trong phòng tắm như một buổi biểu diễn cá nhân, hát theo Ngũ Kiếm.
Sau đó Ngũ Kiếm hát, phát hiện rõ ràng mình hát bài này hơn trăm lần còn ra album, nhưng giai điệu bị Lâm Ngộ Giang hát theo đi đến chân trời góc biển, cuối cùng cũng không tìm được nữa.
Người đi qua xung quanh che lỗ tai, lúc đi ngang qua bọn họ đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, sau đó giống như chạy trốn mà sải bước nhanh chóng đi qua.
Mọi người: ...