Sau khi trải qua sự cố biểu diễn (ném) hát (người), Lâm Ngộ Giang tuy là một “người mới chuyển đến” nhưng cậu lại có tính cách khá vui vẻ, nhanh chóng hòa nhập với nhóm khách mời ban đầu.

Quy tắc của chuyến đi lần này rất phổ biến, nhóm chương trình không cho phép họ sử dụng tiền cá nhân, và chỉ cho sáu người tổng cộng mười triệu tiền mặt Canada, số tiền này sẽ được sử dụng để trang trải cho việc ăn uống, vui chơi và chỗ ở trong chuyến đi năm ngày của họ.

Tất nhiên, trong số này, chỗ ở sẽ chiếm phần lớn. Ví dụ, khách sạn mà họ hiện đang sống, mỗi phòng có giá khoảng 200 đô la Canada mỗi đêm, để tiết kiệm chi phí, thì họ phải chia hai người một phòng, và trong năm ngày, họ sẽ chi tiêu gần 6.000 đô la Canada.

Tiền do Trịnh Hân Thiến quản lý, mỗi ngày phát cho mỗi người một trăm để sử dụng, số tiền còn lại là phí di chuyển và chi tiêu.

Lâm Ngộ Giang kéo hành lý, một bên nói chuyện với bọn họ để hiểu rõ tình huống, lại thuận tiện hỏi mình đêm nay ở cùng phòng với ai.

Quý Tuyết Lĩnh cười tủm tỉm nói một câu: “Cùng tôi.”

Lâm Ngộ Giang:...

Cậu bày tỏ sự thất vọng: “Tôi nghĩ là tôi có thể ở cùng một phòng với idol bên tôi.”

Ngũ Kiếm ha ha hai tiếng, nhìn thoáng qua Quý Tuyết Lĩnh.

Lâm Ngộ Giang biết, bởi vì nhóm bọn họ là khách mời cố định nên đã sống chung một khoảng thời gian dài trước khi cậu đến. Nếu giờ cậu giữa chừng chen vào, chỉ sợ một người trong nhóm bọn họ sẽ phải dời đi chỗ khác, vậy thì cậu càng dễ bị mọi người ghét.

Ở chung phòng với quý Tuyết Lĩnh thì sao? Nhiều lắm thì có chút ghê tởm thôi.

Vốn Quý Tuyết Lĩnh không theo đuổi được Lâm Ngộ Giang, hơn nữa còn ngoại tình khắp nơi, hẳn là gã phải tự thấy hổ thẹn trong lòng. Hơn nữa bây giờ cậu là một thẳng nam cao 1m85 sợ cái gì, nửa đêm Quý Tuyết Lĩnh còn muốn cưỡng hiếp hoa cúc của cậu à?

Lâm Ngộ Giang xây dựng tâm lý cho mình, để hành lý vào phòng, sau đó cùng mọi người đi ăn tối.

Hoặc có lẽ chăm sóc cậu quá mệt mỏi, hoặc có lẽ tất cả mọi người không muốn đi ra ngoài, bữa ăn tối quyết định ăn mì trong khách sạn.

Canada là một quốc gia nhập cư, người nào cũng có, văn hóa Canada cũng được gọi là một nền văn hóa toàn diện. Trong thực tế, rõ ràng, đó là văn hóa kết hợp của mọi nền văn hóa trên thế giới, bao gồm cả ẩm thực.

Canada không có đặc sản, nhưng bạn có thể ăn các món ăn Ấn Độ, Tây Ban Nha, Mexico, Israel, Nhật Bản, Pháp, Trung Quốc... Rất nhiều.

Lâm Ngộ Giang ngồi trong khách sạn ở Torondo, Canada, nhấm nháp mì ống, nghe Trịnh Hân Thiến sắp xếp lịch trình cho mọi người.

Nhóm chương trình yêu cầu kế hoạch hành trình của họ phải ghé thăm Bảo tàng Hoàng gia Ontario, Thủy cung Ripley, Tháp Truyền hình Quốc gia Canada, Lâu đài Casa Roma, Thác Niagara và nhiều hơn nữa trong vòng năm ngày.

Mặc dù Torondo là một trung tâm kinh tế và văn hóa của Canada và là một trong những trung tâm tài chính lớn trên thế giới, nhưng từ phong cảnh dọc đường có thể thấy đây là một nơi tràn đầy nghệ thuật. Vì vậy, bảo tàng là một trong những địa điểm không thể bỏ qua.

Lần đầu tiên ra nước ngoài, Lâm Ngộ Giang nghe rất hưng phấn, nhưng Hà Kỳ nói, mấy kỳ trước bọn họ ở các tỉnh khác của Canada, còn đi nhà máy rượu hái nho ủ rượu, đi qua rừng để dã ngoại, leo núi, đạp xe bên bờ biển, đi thuyền câu cá, còn đến nhà hát nghe opera.

Lâm Ngộ Giang hâm mộ đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Nhưng cậu vẫn nói: “Sau này có cơ hội sẽ trở lại Canada một mình. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu cuộc hành trình đến Torondo, tôi rất mong chờ.”

Quý Tuyết Lĩnh cười nói: “Sao lại đi một mình? Tôi sẽ đi cùng anh. Tôi biết rất quen thuộc với nơi này.”

Lâm Ngộ Giang cười gượng hai tiếng: “Làm sao có thể một mình, lần sau tôi muốn tới Canada, đương nhiên sẽ dẫn vợ tôi đến chơi cùng rồi.”

Hà Kỳ kinh ngạc dùng giọng điệu ái muội: “Hoằng Trừng anh có bạn gái rồi sao?”

Lâm Ngộ Giang vội vàng xua tay: “Vẫn chưa tìm được đâu.”

Hà Kỳ tươi cười: “Vậy anh thích kiểu người như nào?”

Lâm Ngộ Giang cố gắng suy nghĩ một chút: “Tôi hẳn là sẽ thích cô gái trung thực thiện lương, có trách nhiệm, toàn tâm toàn ý yêu tôi.” Dừng một chút, cậu lại có chút ngượng ngùng nói: “Tốt nhất là lớn lên xinh đẹp một chút.”

Tất cả mọi người cười ha ha.

Giang Hoằng Trừng hẳn là sẽ thích kiểu như vậy chứ? Lâm Ngộ Giang nghĩ. Cậu chân thành hy vọng tương lai Giang Hoằng Trừng có thể tìm được một người vợ xinh đẹp, xứng đôi với hắn, có thể toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Dù sao cũng không thể giống như Quý Tuyết Lĩnh.

Sau bữa tối, mỗi người trở về phòng, Lâm Ngộ Giang thu dọn đồ đạc của mình, sau đó xách đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa, khi xoay người lại thì nhìn thấy Quý Tuyết Lĩnh dựa vào bàn cười tủm tỉm nhìn cậu, giống như một con chồn nhìn con gà tự nhổ lông rồi nhảy vào trong nồi.

Lâm Ngộ Giang:...

Cũng may người đi ra trong cơ thể lúc này là cậu, lỡ như là Giang Lang Trừng, thì không biết sẽ như thế nào...

Nhưng cũng may tổ làm chương trình đặt hai camera trong phòng.

Vốn xâm phạm quyền riêng tư, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hiện tại lại trở thành vũ khí lợi hại bảo vệ Lâm Ngộ Giang.

Cậu không muốn nói chuyện với Quý Tuyết Lĩnh, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau đó khóa trái cửa lại.

Bật điện thoại di động của cậu để phát “Con thuyền ngược dòng”, vui vẻ hát trong phòng tắm và tắm.

Quý Tuyết Lĩnh ngồi bên ngoài: “...”

Lặng lẽ lấy ra một cặp tai nghe cắm vào điện thoại di động, sau đó đeo lên.

Mười phút sau, Quý Tuyết Lĩnh nhìn thấy Lâm Ngộ Giang đi ra từ bên trong. Lâm Ngộ Giang cả người bốc hơi nóng, tóc và làn da hơi có chút ẩm ướt, bộ đồ ngủ màu xám đậm làm cho cậu thêm vài phần mềm mại, giống như động vật nhỏ mùa xuân vừa mới thức tỉnh từ trong giấc ngủ đông.

Quý Tuyết Lĩnh nuốt nước bọt.

Lâm Ngộ Giang liếc hắn ta một cái: “Cậu có thể đi tắm.”

Quý Tuyết Lĩnh nhìn Giang Hoằng Trừng lộ nửa thân trên đang cách xa hắn ta, một dáng vẻ thiếu niên ngây thơ trong sáng, một đôi mắt sạch sẽ đến mức có thể nhìn thấy đáy.

“Anh đã thay đổi rất nhiều.” Quý Tuyết Lĩnh nói.

Lâm Ngộ Giang kinh ngạc, liếc mắt nhìn máy quay một cái, làm ra dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, giống như một con gà trống ưỡn ngực, trừng mắt nhìn hắn ta: “Con người đều sẽ thay đổi. Tôi đã trưởng thành.”

Quý Tuyết Lĩnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn ta nhịn xuống, hắn ta tưởng tượng không ra Giang Hoằng Trừng biến thành dáng vẻ trẻ con như bây giờ như thế nào .

Quý Tuyết Lĩnh rất muốn hỏi hắn, làm sao anh lại biến thành như bây giờ? Giống như một người hoàn toàn khác. Hắn ta nhìn Giang Hoằng Trừng, trong lúc nhất thời cảm thấy người trước kia hắn ta từng si mê sâu sắc hình như đã biến mất.

Nhưng đôi khi lại cảm thấy không thay đổi.

Bộ phim mới mà Giang Hoằng Trừng đóng hắn ta đã xem, diễn xuất của Giang vẫn tốt như vậy, trong phim, vẫn là Giang Hoằn Trừng quen thuộc đó, có thể mang đến cho khán giả nhân vật khiến họ đồng cảm.

Bản thân sau này hắn ta cũng có những bộ phim và web drama khác, nhưng không còn cảm nhận được tình cảm khi đối diễn với những người khác, để mang theo cảm xúc cùng tiến vào kịch bản miêu tả cảnh tượng và sức hấp dẫn của nhân vật.

Lâm Ngộ Giang sợ hắn ta nói ra nhiều lời lung tung hơn, nhanh chóng nói một câu: “Tôi rất mệt mỏi, đi ngủ trước đây.”

Sau đó trèo lên giường cuar mình, tựa đầu lên gối của khách sạn và nhắm mắt lại.

Hôm nay... Không có cơ hội nhắn tin cho Giang Hoằng Trừng, Giang Hoằng Trừng cũng không thể để lại tin nhắn cho cậu.

Cả một ngày cậu và Giang Hoằng Trừng không nói gì có chút không quen. Nhưng có Quý Tuyết Lĩnh ở bên cạnh, cậu tuyệt đối không thể thả Giang Hoằng Trừng ra ngoài.

Nhưng cậu có hơi nhớ Giang Hoằng Trừng rồi.

Quý Tuyết Lĩnh tắm rửa xong như còn cố kỵ về camera của tổ tiết mục, Lâm Ngộ Giang an ổn vô sự ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau, đoàn làm phim cùng nhau đi tham quan Bảo tàng Hoàng gia Ontario.

Hầu hết các hiện vật Trung Quốc được trưng bày ở tầng trệt.

Long Hàm đi tới trước một tác phẩm điêu khắc một người phụ nữ, sau đó bày ra động tác giống như cô. Làm cho tất cả mọi người cười ha ha.

Mà Lâm Ngộ Giang giống như một đứa trẻ được đi chơi mà rất hung phấn, sau khi biết được có thể chụp ảnh, thì cậu lấy điện thoại di động ra chụp và quay video những tác phẩm điêu khắc được trưng bày bên trong, bản thân còn lồng tiếng cho video:

“Bây giờ chúng tôi đã đến Bảo tàng Hoàng gia Ontario, bảo tàng lớn nhất và có nhiều bộ sưu tập nhất ở Canada. Chúng tôi đang ở tầng trệt, anh thấy đấy, nó trông giống như tất cả các hiện vật Trung Quốc của chúng ta. Baidu cho biết đây là bảo tàng có nhiều tác phẩm nghệ thuật nhất của Trung Quốc, ngoại trừ Trung Quốc bản địa. Tầng trên được cho là còn có các hiện vật của Người Ai Cập cổ đại Hy Lạp cổ đại...

Ôi, anh nhìn này, cây tiền. Đây là cây lắc tiền ở Tứ Xuyên, thời Đông Hán. Năm đó được chôn trong mộ. Cho đến nay, ít hơn 200 cây đã được khai quật, và hơn 20 cây đã được thu thập ở Bắc Mỹ. Phía trên chạm khắc Tây Vương Mẫu, cho nên loại cây lắc tiền này thật ra cũng không phải đại biểu cho hy vọng giàu có của chủ nhân, bọn họ thật ra là muốn phi thăng thành tiên ha ha ha...

Wow, đây là những con quái vật trong Sơn Hải Kinh! Đây là “Quái ngư”, đầu cá, đầu chó thân cá, kêu lên giống như trẻ con, ha ha ha, anh xem mắt nó to chưa, thật dễ thương...” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Ngộ Giang biết Giang Hoằng Trừng chắc chắn sẽ đi qua những nơi thú vị này, cho nên hắn nhất định sẽ để cậu ra ngoài hưởng thụ, còn những chuyện liên quan đến công việc và việc nhà thì hắn sẽ tự mình làm. Giang Hoằng Trừng luôn là như vậy.

Cậu vốn cũng muốn Giang Hoằng Trừng ra ngoài tham quan, thế nhưng Quý Tuyết Lĩnh lại ở đây. Cậu không muốn Giang Hoằng Trừng đối phó với tên Quý Tuyết Lĩnh gian xảo này.

Cho nên đành phải tự mình chơi như nguyện vọng của Giang Hoằng Trừng, nhưng Lâm Ngộ Giang cũng hy vọng sẽ truyền lại phần vui vẻ này cho Giang Hoằng Trừng. Cậu đã quyết định, muốn ghi lại những ảnh chụp và video niềm vui này, hơn nữa còn vì vậy mà điều tra trước đặc điểm của bảo tàng này, dựa vào trí nhớ tạm thời học thuộc không ít đặc điểm, hy vọng có thể truyền hết niềm vui của cậu và những địa điểm vui chơi thú vị qua ống kính, khi Giang Hoằng Trừng xem đoạn video này.

Tôi đã có một thời gian tuyệt vời đấy, anh có thấy không?

Những người đã đi du lịch sẽ biết, ngay cả phòng trưng bày nghệ thuật rất đẹp, nhưng các điểm tham quan như bảo tàng và kiến trúc cổ xưa, nếu không có hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, người tham quan sẽ có vẻ bối rối và thậm chí cảm thấy nhàm chán.

Tổ tiết mục không mời hướng dẫn viên du lịch, nhưng không ngờ Giang Hoằng Trừng đọc rất nhiều về bảo tàng, vì thế năm người khác trong tổ du lịch sáu người liên tục mang theo ống kính nhiếp ảnh gia của tổ tiết mục, đi theo Giang Hoằng Trừng quay phim vừa giới thiệu từ từ tham quan. Ngôi sao chương trình tạp kỹ Hà Kỳ vốn muốn biểu hiện một phen, nhưng phát hiện hiểu biết của Giang Hoằng Trừng còn chi tiết và thú vị hơi của anh ta, nên đành thôi, chỉ thỉnh thoảng đáp lại, hỏi một câu, hoặc là đùa giỡn chen vào một câu. Để giành được ống kính, anh ta cảm thấy Giang Hoằng Trừng thật sự quá liều mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play