“Bếp gas mở như thế nào?”
Lâm Ngộ Giang mặc tạp dề nhập mấy chữ này vào trình duyệt.
Phải, cậu chưa bao giờ nấu ăn. Cha cậu cũng không biết nấu cơm, trong nhà người xuống bếp luôn là mẹ cậu. Vốn cậu dự định tương lai tìm một người vợ biết nấu cơm. Cho nên chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp một người bạn thiếu thốn tình thương, sẽ “cảm thấy thương xót”, và còn muốn nấu ăn cho người khác.
Đến lúc đó Giang Hoằng Trừng nhất định sẽ rất cảm động, Lâm Ngộ Giang có chút hưng phấn nghĩ. Cậu phải tập nấu mì trước vài ngày.
Hao hết sức lực chín trâu hai hổ để bật bếp nhiều lần, cuối cùng bếp cũng được bật, và sau đó bật máy hút mùi.
Nhìn ngọn lửa hừng hực cháy rực, nghe tiếng máy hút mùi kêu ù ù, Lâm Ngộ Giang đứng trước bếp có cảm giác thành tựu. OK, khởi đầu suôn sẻ, mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.
Tuy rằng dáng vẻ nấu cơm của Giang Hoằng Trừng cậu chưa từng nhìn thấy, nhưng nếu chủ nhân của cơ thể này là thần trong nhà bếp, vậy thì hắn nấu cơm hẳn là có trí nhớ cơ bắp, nên sẽ không quá khó.
Giang Hoằng Trừng, ban cho tôi BUFF nấu cơm đi!
Lâm Ngộ Giang đặt tay lên trên nồi xem xét, nồi nóng lên. Sau đó xách bình dầu, học cách rót dầu vào chảo của mẹ cậu - đầu tiên cho chảo nóng, sau đó đun nóng dầu.
Sau khi dầu nóng, thì đổ nước.
“Xèo xèo! Ba ba ba ba!”
Nước vừa đổ vào, giống như ném mấy quả pháo vào nồi, Lâm Ngộ Giang suýt chút nữa đã ném đi cái bát đựng nước.
Cậu giống như một đứa trẻ đáng thương bị động đất, ôm bát nước chưa đổ của mình, co mình trong góc, bất lực nhìn vào nồi sôi sùng sục.
Một lúc lâu sau, cậu đặt bát lên bồn rửa, lấy điện thoại di động ra khỏi túi, bắt đầu tìm kiếm “dùng nồi chiên như thế nào?”
...
“Bước tiếp theo, đổ nước tương...”
Mấy lần trước vì tìm gia vị mà mất quá nhiều thời gian, kết quả không chỉ đun cạn nước canh, còn vì nóng lòng mà lại đổ nhiều nước tương, lần này Lâm Ngộ Giang đã rút ra cho mình một bài học, trước tiên tắt lửa, sau đó lấy nước tương từ giá để đồ ra, đổ vào mấy giọt, nhưng lại không cẩn thận đổ nhiều, quên đi. Đặt nước tương trở lại trên kệ và bắt đầu lại.
“Rau xanh...” Tắt lửa, cho rau xanh vào, lại bật bếp.
“Trứng gà...” Tắt lửa, đánh trứng vào, lại bật bếp.
“Việc lớn đã xong! Mình phải nếm thử mới được... Ọe phụt phụt!”
Lâm Ngộ Giang lần thứ sáu nôn mì mình tự nấu vào thùng rác. Lấy bát nước súc miệng.
Cậu trừng mắt nhìn nồi canh đen trong nồi, ba giây sau dời ánh mắt đi, mẹ kiếp, cậu lại có cảm giác muốn nôn.
Đổ một nồi mì mềm và đen vào thùng rác nhà bếp.
Sau khi cậu rửa tay, thì lấy điện thoại ra khỏi túi, lại mở trình duyệt, bắt đầu tìm kiếm “Có thể sử dụng mì ăn liền thay cho mì trường thọ được không?”
...
Ngày 18 tháng 5 cuối cùng đã đến.
Giang Hoằng Trừng đối với ngày 18 tháng 5 có chút chờ mong.
Mấy ngày nay, Lâm Ngộ Giang thời gian chiếm dụng cơ thể này khá nhiều, hắn không biết có phải Lâm Ngộ Giang đang âm thầm giúp hắn chuẩn bị sinh nhật hay không, Lâm Ngộ Giang thật sự có chút rất nhiều điểm mờ ám - mặc dù Lâm Ngộ Giang cố gắng xóa sạch tất cả dấu vết, rác trong bếp đều được dọn sạch sẽ, nhưng bạn học Lâm Ngộ Giang, trong phòng bếp dầu muối tương dấm đều sắp bị cậu dùng hết rồi.
Cậu ấy muốn nấu cơm cho mình ăn sao?
Ngực Giang Hoằng Trừng dâng lên một luồng nhiệt ấm chưa từng có, nóng đến mức trái tim hắn hơi run rẩy. Hắn giống như con cáo nhỏ chờ đợi hoàng tử bé, hồi hộp chờ ngày 18 tháng 5 đến. Và ngày này cuối cùng đã đến.
Trong cảm giác chuyển đổi nhân cách quen thuộc, hắn hạnh phúc nhếch môi, mở mắt ra.
Trước mặt là nổi lẩu bò đỏ au đang sôi sùng sục cùng với nguyên liệu và món ăn kèm, hơi nóng bao trùm trong mùi thơm phả vào mặt.
Hắn đang ngồi trên ghế của một quán lẩu lịch sự, Thành Viễn Dương, Trương Chí còn có mấy diễn viên từng hợp tác trước đó đang ngồi vây quanh bên cạnh hắn và mấy bàn bên cạnh, đang thêm đồ vào nồi lẩu, trong miệng Thành Viễn Dương còn nói: “Canh thịt cà chua trộn với cơm siêu ngon. Lát nữa tôi sẽ cho anh một bát.”
Xung quanh toàn là tiếng nói chuyện nhộn nhịp, một giọng hát vui vẻ xen lẫn truyền đến từ xa đến gần dần dần trở nên rõ ràng: “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.” Nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe ăn uống điện hát bài hát sinh nhật đi tới bên cạnh hắn. Phía sau cậu ta là hai cô gái, cầm tấm biển viết riêng “Toàn bộ nhân viên của Haidilao chúc anh sinh nhật vui vẻ”, “Người đàn ông đẹp trai nhất thế giới”.
Hai,di,lao.
Giang Hoằng Trừng hít sâu một hơi .
Nhân viên phục vụ đẩy xe ăn vẫn đang hát bài hát sinh nhật đặt một cái bánh ngọt ba tầng ít nhất hai mươi inch đặt ở trước mặt Giang Hoằng Trừng.
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ... Chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc.”
Thành Viễn Dương và nhân viên phục vụ vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật. Đặc biệt là hai người phục vụ cầm bảng đèn, quả thực là diễn tinh, còn giơ cao tay lắc qua lắc lại.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Hoằng Trừng, hắn chỉ cảm thấy giờ phút này mình giống như một gián điệp bị mấy chục chiếc đèn pha đồng thời khóa chặt, trốn không được, cũng không thể tránh.
Lâm Ngộ Giang, cậu là đồ ngốc.
Nhân viên phục vụ vui vẻ thắp ngọn nến trên bánh: “Thưa anh, hãy ước một điều ước đi ạ, hãy giữ một điều ước cho chính mình, một điều ước chia sẻ với mọi người.”
Tại sao Haidilao lại có loại dịch vụ này, thực sự sẽ có người thích cách tổ chức sinh nhật cao cấp như vậy sao?
Giang Hoằng Trừng nhìn những người xung quanh, có chút may mắn vì hình như không ai nhận ra mình. Hắn bất lực nhắm mắt lại, ước một điều ước, và sau đó mở mắt ra và thổi tắt ngọn nến. “Oành!” Hai nhân viên phục vụ bắn pháo hoa ở trên đầu hắn, những mảnh giấy màu lấp lánh rực rỡ rơi xuống. Vài cụm pháo hoa điện tử bắn ra những tia lửa chói mắt xung quanh. Mọi người đều vỗ tay hoan hô, còn có mấy bàn giơ cao biển hiệu “Giang Hoằng Trừng sinh nhật vui vẻ”, “Anh Tiểu Giang, bọn em yêu anh”, “Hoằng Trừng trong lòng tôi” Tất cả đều cùng nhau hét lên tên của mình.
“Giang Hoằng Trừng!”
“Sinh nhật vui vẻ”
“Giang Hoằng Trừng!”
“Bọn em yêu anh.”
Giang Hoằng Trừng sững sờ tại chỗ.
Vai Thành Viễn Dương đụng vào hắn một cái, cười hì hì hỏi: “Làm sao vậy? Nói đi, chia sẻ điều ước sinh nhật của mày với tất cả mọi người đi!” Một số diễn viên khác cũng ồn ào.
Nội tâm hoàn toàn bối rối, Giang Hoằng Trừng đành phải giả ờ bình tĩnh đứng lên cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của mình, sau đó khách khí nói: “Điều ước sinh nhật của tôi là, hy vọng năm nay mình có thể mang đến cho mọi người nhiều tác phẩm xuất sắc hơn.”
Lâm Ngộ Giang, cậu là đồ ngốc.
Thành Viễn Dương hét lên một câu “Mày thật không thú vị” với hắn, sau đó ôm bả vai hắn ồn ào hô một câu “Anh Tiểu Giang lấy ảnh đế!” ở đây.
Toàn bộ người hâm mộ đều hô hào.
Giang Hoằng Trừng sai người chia bánh ngọt, sau đó bất đắc dĩ giơ tay để đè xuống: “Được rồi, mọi người mau ăn đi.”
Lâm Ngộ Giang, cậu là đồ ngốc.
Nhân viên phục vụ ôm một cái rương tiến lại gần, cười hì hì nói: “Vẫn chưa xong đâu, đến đây, rút thăm trúng thưởng đi.”
Tại sao lại có nhiều trò như vậy?
Giang Hoằng Trừng thở dài trong lòng, lại đứng lên một lần nữa, đưa tay bốc một quả cầu vàng từ trong rương đỏ.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc nói: “Anh may mắn quá! Rút trúng giải đặc biệt!”
Diễn viên chuyên nghiệp Giang Hoằng Trừng: Tôi sẽ lặng lẽ xem bạn diễn.
"Giải đặc biệt là, đệ nhất nam tử đẹp nhất thế giới! ! Xin chúc mừng!!! ”
Nhân viên phục vụ mang một phiên bản Q hoạt hình của Giang Hoằng Trừng do fans bỏ tiền ra tùy chỉnh lên, cao chừng một mét hai. Mọi người vỗ tay.
Lúc này Giang Hoằng Trừng cảm giác còn không bằng mình bị bắt làm gián điệp.
“Đây là mì trường thọ Haidilao nấu cho anh, mời anh từ từ thưởng thức,” một nhân viên phục vụ khác mang một bát mì nóng lên.
“Mọi người... Cảm ơn mọi người, mau ngồi xuống ăn đi.”
Giang Hoằng Trừng mệt mỏi nói.
Lâm Ngộ Giang, cậu là đồ ngốc.
Thành Viễn Dương cười hì hì nói: “Náo nhiệt quá! Sinh nhật nên như thế này!”
Giang Hoằng Trừng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Được rồi, thực sự sẽ có người vui vẻ với một sinh nhật cao cấp như vậy.
Thành Viễn Dương đẩy một chén cơm rưới đầy nước sốt thịt đỏ đến bên cạnh hắn: “Món canh thịt cà chua trộn cơm này, siêu ngon, lát nữa mày ăn mì xong, thì tự mình trộn một bát đi.”
Giang Hoằng Trừng làm sao ăn được, hắn nói mấy lời khách sáo với Thành Viễn Dương, sau đó mới biết được quả nhiên là Lâm Ngộ Giang tìm Thành Viễn Dương đến bồi mình, sau khi thuê Haidilao, lại tổ chức fans cứng đến Haidilao cổ vũ.
Thực sự càng ngày càng táo bạo.
“Cậu nên cho tôi một lời giải thích.”
Buổi tối Lâm Ngộ Giang đăng nhập cơ thể Giang Hoằng Trừng, thì nghe được một câu như vậy từ trong đoạn ghi âm, có chút hoảng hốt âm thầm nhấm răng.
Giang Hoằng Trừng giận... Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn tức giận.
Lâm Ngộ Giang mở điện thoại ghi âm, bật bếp gas bắt đầu đun sôi nước. Vừa lấy gói mì ăn liền “Ngũ cốc đạo tràng” từ trong túi đã mua từ sáng sớm ra xé bao bì, cho vào nồi, một bên lấy lòng nói:
“Anh đừng như vậy. Chiêu đãi có chỗ nào không chu đáo à, anh nói xem, sang năm tôi sẽ thay đổi được không? Hôm nay không phải là sinh nhật anh sao? Vui vẻ lên nhé.
Ban đầu tôi muốn tự mình nấu cho anh một mì trường thọ, nhưng tôi thực sự không thể nấu ăn. Tôi chỉ nghĩ, sinh nhật anh không tốt mà còn bị tôi đầu độc vào bệnh viện rửa dạ dày. Huống chi bình thường anh luôn nấu cho tôi nhiều đồ ăn ngon như vậy, hôm nay tôi muốn để anh ăn món mình thích. Thật ra anh rất thích ăn cay đúng không? Tôi có thể thấy điều đó.
Mẹ tôi là người Tứ Xuyên, siêu thích ăn cay, và nấu mấy món Tứ Xuyên rất giỏi. Nhưng cha tôi không thể ăn cay, vì vậy mấy món cay đã không xuất hiện trên bàn ăn của tôi trong hơn hai mươi năm. Mà mặc dù tôi cũng thích cay, nhưng chỉ có thể chịu được độ cay nhẹ.
Tôi biết anh cũng rất thích ăn cay, từ khi tôi đến, mỗi lần anh xuống bếp cũng không dám cho thêm ớt. Hôm nay là sinh nhật anh... Thì phải ăn một bữa cay, tôi nghĩ đến việc mời anh ăn lẩu. Vừa hay Haidilao còn tặng mì trường thọ vào ngày sinh nhật...”
Lâm Ngộ Giang lấy ra một quả trứng muối, xé bao bì, ném vào.
“Tôi biết anh không thích nhiều người và náo nhiệt. Tôi biết sinh nhật của anh chắc chắn hy vọng chỉ có người bạn tốt của anh có mặt. Nhưng,ânh ngoại trừ Thành Viễn Dương và tôi ra, hình như cũng không có mấy người bạn. Tôi lại không ra ngoài được, sinh nhật không có khả năng để cho anh và Thành Viễn Dương hai người cô đơn một mình. Cho nên tôi mời những người hâm mộ và bạn bè diễn viên, tất cả đều sẵn sàng kết bạn với chúng ta, vì vậy họ rất vui khi được tham gia. Cùng nhau ăn một bữa lẩu sôi sục, nói chuyện với bạn bè. Anh có thể thử cố gắng ở cùng với họ, có lẽ sẽ có những người phù hợp.”
Lâm Ngộ Giang khẽ thở dài.
“Anh, hệ thống cũng không nói tôi phải ở bên anh bao lâu, có lẽ cả đời, có lẽ không biết khi nào thì rời đi. Tôi không hy vọng sinh nhật sau này của cậu thực sự chỉ có một người bạn là Thành Viễn Dương. Ừm, tôi sẽ nấu một bát mì ăn liền, nếu anh muốn ăn nó thì ăn. Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không thể nấu ăn. À, đúng rồi, quà tôi để ở trong phòng ngủ của anh. Chúc mừng sinh nhật lần thứ 29.”
Giang Hoằng Trừng ngồi trước bàn ăn, mặt đối diện với mì ăn liền nóng hổi trên bàn và điện thoại di động sau khi phát xong đoạn ghi âm, một lúc lâu không có tiếng động.
Hắn nhấc điện thoại di động của mình lên, mở bản ghi âm, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi không tức giận, cậu sợ sao?” Hắn cười nhẹ: “Cảm ơn sắp xếp của cậu, nhưng kể từ khi ậu đến, tôi thực sự, không cảm thấy cô đơn. Sinh nhật năm sau, đừng làm thế này nữa. ”
Mì ăn liền vốn đã nấu quá lâu đã nở hết, hắn cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, mì đã có chút lạnh.
Nhân cách thứ hai lại sợ mình biến mất. Hắn đã tận lực cho Lâm Ngộ Giang thời gian sử dụng cơ thể.
Lâm Ngộ Giang sẽ không biến mất.
Năm nay là sinh nhật đầu tiên của hắn. Điều ước sinh nhật của hắn, chính là Lâm Ngộ Giang có thể ở bên cạnh mình.
Mỗi năm sau này đều sẽ như vậy.