Buổi sáng, Chu Oánh vừa mở cửa chuẩn bị đi làm, Tống Húc Dương liền về tới nhà.
Trình Mạt bắt gặp Tống Húc Dương.
“Đây, lúc đi hát anh có ăn thử mấy miếng thấy ngon nên mua cho em một túi ở quầy lễ tân.” Tống Húc Dương hát đến nửa đêm, lại uống bia, giọng nói có chút khàn đưa túi mận Âu cho Trình Mạt, sau đó lên lầu tắm rửa.
“Anh ơi.”
Tống Húc Dương quay đầu lại: “Anh khát, có nước trà không?”
“Có, có, buổi sáng em pha.” Trình Mạt lập tức đi phòng bếp rót nước cho Tống Húc Dương, phát hiện trà pha buổi sáng đã lạnh, Trình Mạt lấy nước sôi pha lại lần nữa, đổ qua đổ lại hai cái ly cho nước bớt nóng rồi mới bưng ra. Em bưng ly run rẩy lên lầu, Tống Húc Dương cũng đã tắm xong, nằm nhoài trên giường.
Tống Húc Dương nói: “Để trên bàn đi, anh buồn ngủ, ngủ một lát.”
“Anh ơi.” Trình Mạt đặt ly nước trà trên tủ đầu giường.
Tống Húc Dương nhắm hai mắt: “Anh ngủ đây.”
Trình Mạt lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tống Húc Dương lúc này mới mở to mắt, nghiêng người ngồi dậy. Nước trà ùng ục trôi xuống bụng, Tống Húc Dương mở điện thoại ra.
“Anh muốn”.
Lúc đánh mấy chữ này trong đầu cậu đang nghĩ gì? Tống Húc Dương nghĩ mãi không ra.
Cậu muốn cất Trình Mạt vào túi, muốn Trình Mạt vĩnh viễn là của mình.
Không. Không không. Tống Húc Dương, mày không nghĩ như vậy. Mày muốn Trình Mạt vĩnh viễn là em trai mày. Chỉ như vậy mà thôi.
Chỉ còn nửa tháng nữa là cậu phải đi Nam Thành rồi. Chung quy cũng phải đi, đi thì tốt rồi, Tống Húc Dương tự an ủi chính mình.
Long Tỉnh chìm nổi nửa vời trong ly, Tống Húc Dương nhấp lấy một mảnh lá trà vào miệng, nhai nát.
Trình Mạt muốn hỏi một chút về tin nhắn của Tống Húc Dương, có điều sau khi Tống Húc Dương đi hát suốt đêm trở về, liên tiếp mấy ngày đều buồn bã ỉu xìu. Phòng gym không buồn đi, bóng rổ cũng không chơi, mỗi ngày ngủ đến lúc mặt trời lên cao, tỉnh lại liền nhốt mình trong phòng thu dọn hành lý.
Trình Mạt cơ hồ ở cùng với Tống Húc Dương dưới một mái hiên nhưng không thể gặp mặt. Ngay cả thời gian ăn cơm, Tống Húc Dương cũng đeo tai nghe, thất thần ăn hai ba miếng cho xong rồi xoay người lên lầu.
Còn mấy ngày nữa anh trai sẽ đi.
Trong TV vui mừng chiếu nghi lễ bế mạc Thế vận hội Olympic, đội tuyển Trung Quốc đứng nhất trong bảng xếp hạng huy chương vàng, nhân dân cả nước đều ở vì Thế vận hội Olympic Bắc Kinh hạ màn viên mãn vui mừng hò reo, nhưng Trình Mạt ngay cả ngày khai mạc cũng không biết. Mùa hè là của bọn họ, còn Trình Mạt chẳng có lấy thứ gì. Em buồn bã mất mát nghênh đón học kỳ mới của mình.
Ngày khai giảng đầu tiên, Trình Mạt rời giường từ sớm, mang theo đôi mắt sưng húp vào toilet, phát hiện bàn chải đánh răng của em đã được bóp kem sẵn. Trình Mạt sửng sốt, giơ bàn chải đánh răng lạch bạch chạy ra, lúc này mới bắt gặp Tống Húc Dương đã dậy, đang ở dưới nhà bếp chăm chỉ ép sữa đậu nành.
“Máy làm sữa đậu nành trong nhà có phải hỏng rồi không?” Tống Húc Dương một đầu chấm hỏi, “Sao qua lâu vậy mà còn chưa ép xong?”
“Anh,” Trình Mạt do dự một chút mới nói, “Phải dùng đậu nành ngâm…… Anh dùng đậu nành sống sẽ ép lâu lắm.”
“Ồ……” Tống Húc Dương dựa vào chút tích lũy đi khắp thế giới trầm mặc.
“Anh, hôm nay anh không ngủ nhiều thêm một chốc sao? Mãi mới thi xong, không cần dậy sớm đi học.”
“Anh đưa em đi.”
Trình Mạt cho rằng Tống Húc Dương nói “Anh đưa em đi” là cùng nhau lái xe đến trường học, mãi tới khi xuống lầu, nhìn thấy Tống Húc Dương đoan chính ngồi trên chiếc xe đạp cũ chờ em dưới chung cư.
Tống Tử Minh mua cho hai anh em họ hai chiếc xe đạp địa hình mới không có yên sau, từ lúc Trình Mạt học được cách đạp xe xong, chưa từng ngồi lại đằng sau yên xe của Tống Húc Dương lần nào. Tống Húc Dương chẳng biết từ bao giờ đã lôi chiếc xe trong nhà kho ra lau chùi sạch sẽ.
Trình Mạt từng thấy Triệu Lôi lái xe chở Triệu Gia Dự, đều là Triệu Lôi đạp xe trước, sau đó kêu Triệu Gia Dự nhảy lên. Tống Húc Dương không như thế. Mỗi lần Tống Húc Dương sải bước lên xe đều sẽ giơ tay đỡ lấy yên sau cho Trình Mạt ngồi vững vàng rồi mới đạp đi.
Trình Mạt trưởng thành, ngồi trên xe mới phát hiện, chỉ ngắn ngủn nửa năm mà cảm giác đã không còn giống trước kia. Chân Trình Mạt sắp chạm tới mặt đất, em hơi rụt chân về, chiếc xe lắc lư vài cái, lúc này Tống Húc Dương mới ổn định tay lái.
Trình Mạt do dự một chút, vẫn như trước đây vòng tay qua eo Tống Húc Dương. Tống Húc Dương phảng phất đã đợi từ lâu, tay Trình Mạt vừa đặt trên eo cậu, tay trái lập tức đáp lên tay em. Bàn tay anh trai ấm áp khô ráo, chưa hề thay đổi.
“Bám chặt.” Tống Húc Dương nói.
“Anh ơi,” Trình Mạt tì vào sau lưng Tống Húc Dương, “Em cũng muốn đi Nam Thành.”
“Ừm, anh biết, không phải đã nói ba đặt vé cho em sao? Anh dẫn em đi cùng.”
“Không, không phải, là sau này, cũng, cũng phải đi.”
“Sau này?” Tống Húc Dương dừng một chút, mới nói, “Không vội, cách ngày em thi đại học còn xa mà, thích trường học ở thành phố nào thì cứ từ từ suy nghĩ, từ từ quyết định.”
“Anh, em muốn nhảy lớp, sang năm sẽ thi cấp 3.”
“Hả? Sao em tự nhiên muốn làm vậy.” Tống Húc Dương nắm chặt tay Trình Mạt, đạp xe qua một khúc cua, nói, “Nhảy lớp…… Vất vả lắm. Anh thi vào lớp mũi nhọn đã mất nửa cái mạng rồi. Tại sao em lại muốn nhảy lớp? Hiện tại không phải rất ổn sao?”
Trình Mạt không nói lời nào, bàn tay vòng qua eo Tống Húc Dương bất tri bất giác càng ôm càng chặt.
Tống Húc Dương rốt cuộc thắng “Kít” một tiếng dừng xe. Cậu chống một chân lên mặt đất, nói: “Xuống xe.”
Trình Mạt ngây ngốc nhảy từ trên xe xuống.
“Tắc thở. Trình Mạt em muốn mưu sát anh trai sao?”
“Em, em xin lỗi.” Trình Mạt phục hồi tinh thần, trên mặt đỏ bừng.
“Được rồi,” Tống Húc Dương hung dữ chắc được hai giây, “Chọc em. Mau lên lớp thôi. Bạn học nhìn thấy tiểu nam thần của khối vẫn cần anh trai đưa đi học sẽ cười em đấy.”
“Em không, không, không phải.”
“Em phải.” Tống Húc Dương vươn giúp Trình Mạt chỉnh lại khóa cài trên cặp sách, nghiêm túc nói, “Em phải. Mạt Mạt, em trưởng thành rồi. Em rất giỏi, là tiểu nam thần trong mắt rất nhiều người. Sau này anh đi rồi, tự em phải biết chăm sóc bản thân.”
Trình Mạt cúi đầu.
“Tiểu nam thần còn khóc nữa ư?”
“Không khóc.” Trình Mạt không ngẩng đầu, chỉ ném ra hai chữ.
“Được rồi.” Tống Húc Dương nói, “Anh về đây, đưa em tới chỗ này thôi, tự em đến trường nhé.”
“Anh……”
“Tan học đón em.”
Liên tiếp một tuần, mỗi ngày Tống Húc Dương đều đưa Trình Mạt đi học, nhưng mỗi ngày cũng chỉ đưa em đến ngã tư cuối cùng rồi bảo Trình Mạt xuống xe. Tan học cũng vậy, Tống Húc Dương xách theo ca cao nóng mua ở tiệm trà sữa, đứng nơi ngã tư chờ em.
Không khí lạnh ở Siberia di chuyển xuống phía Nam, gió ở Long Thành đột nhiên trở lạnh vào sáng sớm và tối muộn, cũng lớn, thổi rối đầu tóc của Tống Húc Dương, dáng người khi Tống Húc Dương rời đi thoạt nhìn cực kỳ hiu quạnh.
Anh trai thật giống một cổ thụ cô độc. Trình Mạt dựa trên bàn học trong lớp ngây ngẩn, ngược lại nghĩ, bản thân em cũng giống như chiếc lá trên cây. Mùa thu đến, gió thổi chia lìa em và anh trai.
“Trình Mạt. Trình Mạt?” Trần Vũ Tâm đẩy đẩy em, “Giáo viên âm nhạc bảo tớ thông báo với cậu học kỳ này đổi lớp luyện hợp xướng.”
“Ừ.” Trình Mạt mở miệng đáp, nhưng tâm tư không biết đã bay tới nơi đâu.
Trần Vũ Tâm hỏi: “Lại nhớ anh trai hả? Aiz, anh trai cậu tốt nghiệp, chắc cũng làm không ít nữ sinh phải buồn.”
Trình Mạt chợt đứng lên từ chỗ ngồi. “Tớ nghĩ kỹ rồi,” em chạy ra khỏi lớp vừa nói, “Tớ muốn nhảy lớp.”
“Cậu đi đâu đó?” Trần Vũ Tâm còn chưa kịp phản ứng.
Trình Mạt quay đầu lại: “Đi tìm chủ nhiệm Trần!”
Trình Mạt tan học về nhà, thấy Chu Oánh đang đau đầu vì chuyện tuyển giúp việc.
Tống Húc Dương sắp đi nơi khác học, còn bà thường xuyên tăng ca, Trình Mạt cần có người chuẩn bị cơm tối cho. Công ty giúp việc đã giới thiệu vài người đến phỏng vấn, nhưng chưa có ai hợp ý Chu Oánh. Bà gắp ra một mảnh vỏ trứng nhỏ trong tô canh trứng cà chua, miễn cưỡng uống một ngụm, vẫn tâm phiền ý loạn bưng lên, vào nhà bếp đổ hết.
Chu Oánh ngồi trở lại bàn cơm, lầm bầm lầu bầu: “Ngày mai phải gọi điện cho công ty kêu đổi người mới được, mấy cô gái trẻ tuổi đó thua xa dì Trương!”
“Dì,” Trình Mạt đột nhiên mở miệng, “Đừng, đừng thuê giúp việc nữa ạ, con muốn trọ ở trường.”
“Trọ ở trường?” Chu Oánh bất ngờ.
Trình Mạt tiếp tục giải thích: “Con muốn nhảy lớp, sang năm thi lên cấp 3. Chủ nhiệm Trần nói, kỳ thi cuối kỳ này tiếp nối thi cấp ba, nếu có thể đạt vị trí trong top 50, học kỳ sau liền chuyển lên lớp 9. Con bận rộn học tập, không muốn chạy qua chạy lại, trọ ở trường tiết kiệm thời gian……”
“Bồng bột!” Tống Húc Dương là người đầu tiên phản đối, “Nhảy lớp anh quản không được, nhưng trọ ở trường thì không!”
Trong đầu Tống Húc Dương chất đầy ý nghĩ. Phòng ngủ của nam sinh đều là mấy đứa nhóc choai choai cãi cọ ồn ào, lỡ chúng đập phá đồ đạc rồi làm Trình Mạt sợ thì làm sao đây? Rồi nếu trong người em khó chịu không xử lý được? Trình Mạt bị dị ứng sữa bò, dạ dày cũng không tốt, mỗi ngày đều ăn đồ ăn ở căng tin, sao có thể chịu nổi……
“Anh, anh vào đại học, trong nhà chỉ có mình em, dì thường xuyên trực ca đêm, lỡ như em xảy ra chuyện gì, trong nhà cũng không ai quản em.” Trình Mặt nói suôn sẻ một câu không hề lắp, những lời này em đã tập đi tập lại trong lòng hơn trăm lần.
Tống Húc Dương rối loạn, ném chiếc đũa lên bàn. “Xảy ra chuyện gì?! Phi!! Em nói hươu nói vượn cái gì?!”
Tống Húc Dương liền lao lên lầu, hầm hầm hừ hừ nhốt mình trong phòng
Chiến tranh lạnh ngắn ngủi chốc lát, Tống Húc Dương treo cờ hàng chấm dứt.
Hai phút lúc sau, Tống Húc Dương nằm trên giường, lấy di động nhắn tin cho Trình Mạt.
“Vội vã thi lên cấp 3 làm gì??”
Đếm 30 giây, di động không động đậy. Đếm một phút, Trình Mạt vẫn chưa trả lời.
“Sao em cứng đầu như vậy hả?!” Tống Húc Dương chờ không kịp, lại nhắn tiếp một tin.
Vẫn không có hồi âm.
Tống Húc Dương nóng nảy, nhảy dựng dậy từ trên giường, mở cửa hô to: “Trình Mạt!!”
“Anh,” Thanh âm của Trình Mạt ở dưới lầu truyền đến, mềm như bông, “Em đang rửa chén.”
Tống Húc Dương cảm thấy như mình vừa đánh vào một cục bông.
Sáng sớm hôm sau, tay Tống Húc Dương cầm một tờ giấy, mang theo hai quầng thâm mắt gõ cửa phòng Chu Oánh. “Mẹ, đơn đăng ký con đánh ra rồi, mẹ ký tên đi. Nhân lúc con còn chưa đi, hôm nay dẫnTrình Mạt đến trường làm thủ tục ở trọ.”
Tống Húc Dương cả đêm không ngủ, sao chép hồ sơ bệnh án của Trình Mạt, viết ra một danh sách đồ dùng cần thiết khi trọ trong kí túc xá trường, cậu mở to mắt đếm cừu cho tới sáng. Trời âm u, ấp ủ một trận mưa thu. Trời sáng rồi, lại giống như không có bình minh.
Cậu chuẩn bị đủ đơn đăng ký và bệnh án, chở Trình Mạt đến trường học.
Tới ngã tư cuối cùng, Tống Húc Dương chống một lên mặt đất, ngừng xe. “Xuống xe.”
Trình Mạt ngồi ở ghế sau, ôm siết eo Tống Húc Dương không buông tay.
Tống Húc Dương ra lệnh: “Buông tay, xuống xe tự mình đi, đừng để bạn học em thấy.”
Trình Mạt nhảy xuống xe, cúi đầu, tự mình đi về phía trước.
Tống Húc Dương đẩy xe đuổi theo em. “Em chạy cái gì, anh cũng tới trường học làm thủ tục, chờ anh.”
Trình Mạt không quay đầu lại, cô đơn cúi đầu tiến bước.
“Trình Mạt!” Tống Húc Dương gọi em từ đằng sao, “Em sao vậy?”
“Anh muốn em tự đi mà.” Trình Mạt quật cường cãi lại, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Mạt Mạt.” Tống Húc Dương thở dài, đuổi kịp em.
Những đám mây xám ngày càng đè nặng trên bầu trời. Có hai con chim sẻ đậu trên cây dương trước cổng trường, gió thu thổi bay mấy chiếc lá khô cằn trên cây dương, lá cây lại liệng qua đầu chim sẻ, nó run run giang cánh bay lên, con chim sẻ còn lại cũng hót líu lo, vội vàng đuổi theo.
Tiếng hót của chúng văng vẳng trên không trung. Chim sẻ màu xám, bầu trời cũng máu xám, trên đỉnh đầu Tống Húc Dương là một bức tranh vẽ không màu, trong lòng cậu cũng mơ hồ một mảng.
Mạt Mạt, anh phải làm gì với em đây?
Tống Húc Dương không bảo Trình Mạt lên xe.
Nhưng cậu dắt lấy tay Trình Mạt.
“Khờ. Đi thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT