Trận tuyết đầu tiên trong năm rơi xuống Long Thành.
Tuyết đến vội vàng, đi cũng nhanh chóng, từng bông hoa tuyết nhỏ bé yếu ớt băng qua khung cảnh, buổi chiều khi mặt trời vừa ló dạng, bùn đất liền trở nên lầy lội.
Tống Tử Minh đánh tay lái, cảm khái một câu: “Đầu tuần nhớ rửa xe.”
Trình Mạt ngồi bên cạnh ông thấp giọng “Dạ” một tiếng, không nói gì nữa. Tống Tử Minh dư quang liếc nhìn em, hơi nhíu mày.
Tay Trình Mạt nắm chặt di động, toàn lực chú ý vào đồng hồ, máy bay của Tống Húc Dương còn 40 phút nữa sẽ về tới Long Thành.
Tống Húc Dương học đại học nửa năm, thời gian này đối với Trình Mạt mà nói, bỗng nhiên biến thành một chuyện khó thể đo đạc.
Trình Mạt không dám nhẩm tính lâu mau, chỉ có thể cố gắng kéo rộng khoảng cách thời gian. Em sống trong trường, dùng học tập lấp đầy bản thân mỗi phút mỗi giây. Trình Mạt đã tự học các môn xã hội lớp 9 tại trường trung học cơ sở, thứ bảy chủ nhật đi theo một giáo viên về hưu lớn tuổi học môn tự nhiên, trải qua một học kỳ bận rộn không biết ngày đêm. Cuối kỳ em thi theo cấp ba, như nguyện đạt vị trí trong top 50. Giáo viên chủ nhiệm ký duyệt, sau khai giảng là có thể nhảy lớp lên lớp 9.
Cuối cùng cũng đuổi kịp một bước. Trình Mạt nghĩ, có thể đến gần với anh trai hơn một chút. Em lại khe khẽ thở dài, có điều vẫn còn hơi ngắn.
Trình Mạt quá nhớ nhung Tống Húc Dương. Dù người ngồi bên cạnh ba mình nhưng tâm đã sớm chạy đến sân bay.
Ánh hoàng hôn thiêu đốt bầu trời thành màu đỏ cam, những vạch đỏ cam lẳng lặng lan rộng ra, rốt cuộc tìm được góc độ thích hợp, nó chiếu vào những ô cửa sổ sát đất đại sảnh sân bay. Trình Mạt cũng không chú ý nửa khuôn mặt em đã bị che phủ dưới sắc trời kia, em chăm chú nhìn chằm chằm màn hình điện tử, thời tiết ở Nam Thành không tốt, máy bay sẽ đến trễ một chút.
Nắng chiều lướt qua vô số hành khách đi đường, lại chậm chạp không chờ nổi người trở về, ánh hoàng hôn lay động, cuối cùng bị bóng đêm nuốt chửng. Trời bên ngoài bắt đầu tối dần, đèn trong sảnh đã sáng lên.
Tống Tử Minh nhìn thời gian không còn sớm, đơn giản mang Trình Mạt đến nhà ăn lầu hai ở sân bay ăn bữa cơm. Khi hai người trở lại đại sảnh lầu một, phụ đề màn hình điện tử lúc này mới thay đổi từ “Thời gian đến dự tính” thành “Đã đến”. Trình Mạt quýnh lên, vội vàng chạy về hướng cửa ra.
Ngoại trừ máy bay của Tống Húc Dương, còn có một chuyến bay khác tới cùng lúc. Vài phút sau, chỗ cửa ra bắt đầu chen chúc người. Khách lạ hoặc người bản xứ như thủy triều cùng ùa ra, sau đó tản đi tứ tán chỗ đại sảnh, dung nhập vào ánh đèn trắng đến lóa mắt.
Trình Mạt nháy mắt bắt được Tống Húc Dương trong đám đông, vội chạy lại.
“Anh ơi.”
Lâu rồi không gặp, Tống Húc Dương vẫn cao lớn tuấn tú như cũ, trên tay cậu vắt một cái áo lông, đẩy vali, một tay khác cầm theo túi du lịch nhỏ, hai bàn tay đều bận rộn nên không thể trao cho em trai một cái ôm cửu biệt trùng phùng.
Trình Mạt vươn tay đón lấy túi du lịch, nói: “Em xách giúp anh.”
“Nếu không thì để tớ làm đi.” Một thanh âm từ sau lưng Tống Húc Dương bỗng nhiên vang lên.
Trình Mạt theo giọng nói kia nhìn lại, lúc này em mới chú ý, anh trai không trở về một mình, phía sau anh trai còn có một cô gái.
Cô gái trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt hạnh dịu dàng gật đầu với Trình Mạt.
“…… Trình Mạt? Chào em.” Giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng, tiếp tục chào hỏi Tống Tử Minh đang đứng sau Trình Mạt: “Chào chú ạ.”
Tống Húc Dương giới thiệu: “Ba, đây là bạn học của con, Dương Liễu.”
“Dương Dương mang bạn gái về nhà sao không nói trước một tiếng chứ!” Mặt Tống Tử Minh nhất thời sáng rỡ.
“Không phải bạn gái,” Tống Húc Dương giải thích, “Dương Liễu về thăm người thân, ông bà cậu ấy ở Long Thành, khi còn nhỏ cậu ấy lớn lên tại đây. Tụi con đúng lúc đụng mặt ở sân bay Nam Thành, lại trùng hợp chung chuyến bay nên mới về cùng.”
“Thật không? Lớn lên từ nhỏ ở Long Thành à? Vậy càng tốt, có duyên lắm!” Tống Tử Minh lựa chọn tránh né lời giải thích “Không phải bạn gái” của Tống Húc Dương, lại tiếp tục chuyển hướng sang Dương Liễu, “Người thân không đến đón cháu sao? Chúng ta đi cùng đi, chú chở cháu về!”
Trình Mạt bất giác cảm thấy ngượng ngùng, em đắn đo có nên cầm dùm chiếc túi du lịch của Dương Liễu từ tay Tống Húc Dương nữa không.
Tống Húc Dương mặc áo lông vào, đưa vali hành lý cho Trình Mạt, nói: “Em đẩy vali giúp anh đi.”
Trình Mạt vội vàng nắm chặt tay vịn vali.
Tống Húc Dương rốt cuộc trống một bàn tay, vỗ vỗ sau lưng Trình Mạt, nói: “Không cần dùng nhiều lực như vậy, dưới vali có bánh xe, nó sẽ tự di chuyển được.”
Trình Mạt càng xấu hổ, em yên lặng đẩy vali. Bánh xe lăn trên mặt sàn nhẵn nhụi phát ra tiếng lộc cộc, nỗi lòng của Trình Mạt cũng không ngừng xoay chuyển theo.
Tống Húc Dương và Dương Liễu đi phía sau, nhỏ giọng bàn luận gì đó. Trình Mạt chịu đựng không quay đầu lại, đi nhanh hai bước theo sát Tống Tử Minh.
Tới bãi đỗ xe, Tống Tử Minh khởi động xe rồi nhận vali trong tay Trình Mạt nhét vào cốp xe. Bàn tay Trình Mạt đột nhiên trống rỗng, nhất thời có chút ngây ra, bất tri bất giác kéo cửa sau xe.
“Tiểu Mạt! Con ngồi ghế phụ đi! Để anh trai con và bạn ngồi với nhau.”
Tống Tử Minh vừa mở miệng, Trình Mạt lập tức hoàn hồn, em xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng muốn đi lên ghế trước. Nhưng Tống Húc Dương ở sau đã giữ em lại. “Không sao, em ngồi đi.”
Dương Liễu cũng đỏ mặt, nhanh chóng đáp: “Tớ ngồi phía trước.”
“Không cần, cậu cũng ngồi đằng sau, ngồi cạnh em trai tớ đi.” Tống Húc Dương tự mình mở cửa trước ngồi ở vị trí phó lái.
Tống Tử Minh nhìn Trình Mạt qua kính chiếu hậu, càm ràm: “Đứa nhỏ này, sao mãi không chịu lớn thế.”
Tống Tử Minh hỏi địa chỉ nhà ông bà của Dương Liễu, đưa Dương Liễu về nhà trước.
Dọc đường đi, Tống Tử Minh câu được câu không nói chuyện phiếm với Tống Húc Dương và Dương Liễu. Từ cuộc trò chuyện mà Trình Mạt biết được, Dương Liễu là bạn học cùng khoa khác lớp với anh trai. Cha mẹ Dương Liễu làm việc ở Nam Thành, khi cô còn nhỏ sống với ông bà ở Long Thành, năm cô lên mười tuổi, công việc của cha mẹ ổn định mới chuyển đến Nam Thành. Mẹ của Dương Liễu trước đây là học sinh của bà nội Trịnh, anh trai đi thăm ông bà nội Trịnh thường xuyên chạm mặt Dương Liễu, hai người đều bị giữ lại ăn cơm, dần dần quen nhau.
Tống Tử Minh cảm thán lần nữa: “Thật là có duyên! Dương Liễu, hôm nào rảnh thì đến nhà cô chú chơi!”
Trình Mạt không được tự nhiên xo.a nắn chuỗi Phật châu trên cổ tay, ánh mắt trộm nhìn nghiêng phía trước.
Bàn tay Tống Húc Dương trống rỗng.
Anh trai quả nhiên không đeo chuỗi Phật châu kia. Trước đây Trình Mạt luôn muốn đeo vì hai chuỗi là một đôi, chút tâm tư nhỏ bé này, cho dù sau khi Triệu Gia Dự trả về em vẫn muốn đeo tiếp. Phật châu dính vết máu, Tống Húc Dương giúp em rửa sạch sạch sẽ rồi đưa lại cho em, có điều cái của Tống Húc Dương đã tháo ra sau khi thi đại học.
Trình Mạt lặng lẽ tháo chuỗi hạt đã không còn là một cặp xuống nhét vào trong túi.
Đưa Dương Liễu về nhà xong, thời gian không còn sớm.
Vừa vào cửa Chu Oánh đã kéo tay Tống Húc Dương: “Ôi trời, con trai, gầy nha!” Lại quay đầu hỏi Tống Tử Minh: “Sao mà giờ này mới trở về? Không phải bảo 9 giờ máy bay xuống tới hả?”
“Dương Dương dẫn bạn gái nhỏ về nên đưa người ta về nhà trước.”
“Con có bạn gái?” Chu Oánh kinh ngạc, “Cũng chưa nói với mẹ tiếng nào! Đưa đến đâu thế? Không dẫn qua nhà mình à?”
“Không phải, không có,” Tống Húc Dương giải thích, “Con nói rồi, là trùng hợp gặp trên đường. Cậu ấy về nhà ông bà.”
Chu Oánh tạm thời buông tha đề tài này, hô: “Trễ nãi lâu như vậy chắc là đói bụng lắm hả? Để mẹ hâm cơm cho con!”
“Mẹ ơi không cần đâu,” Tống Húc Dương nói, “Con ăn trên máy bay rồi.”
“Ăn no không? Còn muốn ăn thêm gì nữa? Có trái cây đây” Chu Oánh ngồi xuống bàn tràn đã bày đầy trái cây và đồ ăn nhẹ, bàn tay nhanh nhẹ tước vỏ táo, vỏ táo cuộn từng vòng rơi xuống, miệng Chu Oánh lầu bầu, “Con trai đi ngàn dặm mẹ vẫn lo lắng, đi xa thế nào trở về vẫn là con mẹ! Ngày mai mẹ hầm canh gà ác cho con!”
Tống Tử Minh phụ họa: “Còn không phải à, mẹ con từ tuần trước đã bắt đầu tích trữ hàng hóa, ban công chất đầy đồ ăn, không có chỗ để chân nữa rồi.”
Tống Húc Dương treo áo khoác lên giá, đáp: “Mẹ, con đi rửa tay rồi ra.”
Trình Mạt vô thanh vô tức xách vali của Tống Húc Dương lên lầu hai, vội vàng rửa mặt rồi nhốt mình trong phòng.
Tống Tử Minh và Chu Oánh hỏi han Tống Húc Dương dưới lầu, thanh âm đứt quãng truyền vào phòng. Trình Mạt nằm ở trên giường, cầm quyển sách xem, một lúc lâu sau vẫn dừng lại ở trang đó.
Em đột nhiên nhớ ra điều gì, bỏ qua sách, nhảy xuống giường tìm kiếm chuỗi phật châu trong túi quần rồi bỏ vào trong ngăn kéo. Nghĩ nghĩ, lại lần nữa mở ngăn kéo, nhét chuỗi hạt vào sâu trong hộc tủ, lúc này mới về lại trên giường, cưỡng ép bản thân tiếp tục đọc sách.
Qua một chốc, vẫn là trang đó.
Hồi lâu sau, bên ngoài rốt cuộc yên tĩnh.
Tiếng gõ cửa phòng chợt vang lên, Trình Mạt giật mình ngồi bật dậy từ trên giường.
Tống Húc Dương tiến vào, để một chiếc túi đầy ở dưới chân giường, ngồi xuống bên cạnh Trình Mạt.
“Còn xem sách hả?”
“Vâng.”
Tống Húc Dương chỉ vào cái túi to kia, nói: “Đều cho em. Mấy món ăn vặt ở Nam Thành.”
Trình Mạt gật đầu.
“Mạt Mạt, anh trở về em không vui sao?”
“Vui.”
“Nhưng trên mặt em viết rõ không vui.”
“Không, không phải, thật sự, thật sự rất vui.” Trình Mạt biện giải.
Tống Húc Dương trêu em: “Không phải là không vui à?”
Trình Mạt quýnh lên, cuống quít lắc đầu.
“Em nhìn em kìa, còn lắc đầu, lắc đầu ý là không vui đúng không?”
Trình Mạt thậm chí không còn dám lắc đầu nữa.
Tống Húc Dương khẽ thở dài.
Trình Mạt nhìn chăm chú Tống Húc Dương, anh trai không biết từ khi nào đã dưỡng thành thói quen, ngay cả khi buông câu trêu đùa, mày vẫn bất giác hơi nhíu lại.
Em kìm lòng không đặng vươn tay sờ trán anh, muốn vuốt phẳng chữ xuyên 川 nhợt nhạt kia. Tống Húc Dương bỗng nắm lấy cổ tay em giữa không trung.
Ngừng hai giây, Tống Húc Dương kéo em lại gần một chút.
“Một hai đòi nhảy lớp, mệt chết em. Trông gầy như vậy.” Tống Húc Dương nói, “Để anh nhìn xem.”
Trình Mạt kỳ thật không gầy. Mỗi buổi sáng em đều chạy bộ ở trường, cơ thể mỏng manh của em rắn chắc hơn, khuôn mặt trắng nõn cũng thêm phần hồng hào khỏe mạnh.
Ánh mắt vô cùng mềm mại của Tống Húc Dương làm tim Trình Mạt cũng nhũn theo. Thần kinh căng thẳng thấp thỏm từ lúc ở sân bay cuối cùng cũng buông lỏng.
“Anh ơi……” Trình Mạt kêu lên. Lời còn chưa dứt đã bị giọng nói của Tống Tử Minh ngoài phòng cắt ngang.
Con trai về nhà, Chu Oánh kích động đến mức trằn trọc, ở trong phòng ngủ lăn qua lăn lại chưa ngủ được, chợt nhớ ra mình quên lấy thịt gà khỏi tủ đông để rã, bà đẩy cửa ra ngoài tìm kiếm, lúc đang lấy túi thịt gà ác bà bỗng phát hiện Tống Tử Minh đứng ngoài ban công hút thuốc.
“Nửa đêm nửa hôm còn đứng đây hút thuốc?”
Tống Tử Minh tắt thuốc, đi lên thư phòng, vừa đến lầu trên đã mở miệng: “Anh em hai đứa đừng tám chuyện nữa! Ngủ sớm chút, đi suốt một đường mệt mỏi rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”
Tống Húc Dương buông tay Trình Mạt. Anh cầm cuốn sách bên gối của em lên khép lại sau đó đặt trên tủ đầu giường. “Được rồi, nên ngủ thôi. Anh về phòng đây. Ngủ ngon.”
Cánh cửa đóng lại một tiếng, không còn thấy bóng dáng của anh trai đâu. Trình Mạt cắn môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT