Tống Húc Dương nghiêm túc nhìn chăm chú Trình Mạt hồi lâu, súc miệng chỗ kem đánh răng đi, cậu cúi người nhặt máy sấy lên đưa cho em trai, tiếp tục nói: “Mơ thấy em thi ngữ văn thay anh.”
Trình Mạt thở dài một hơi. Em không nhận máy sấy mà vươn tay ôm lấy Tống Húc Dương.
“Anh, anh nhất định thi tốt.”
Ngày thư trúng tuyển ngành đại học Ngoại Ngữ Nam Thành được gửi đến, Tống Húc Dương gọi điện thoại báo tin vui cho ông nội Trịnh và bà nội Trịnh, hai người cực kỳ vui vẻ, hỏi han: “Dương Dương khi nào tới? Ngồi tàu hỏa hay đi máy bay? Để hai chúng ta đến đón con nhé?”
“Là máy bay, vẫn chưa quyết thời gian ạ. Cảm ơn ông bà, ba cháu sẽ đưa cháu đến. Đợi cháu tới Nam Thành sẽ đi thăm hai người.” Tống Húc Dương đáp lại bằng câu trả lời thoả đáng nhất, nói chuyện thêm một hồi mới cúp điện thoại.
Tống Tử Minh đang ngồi trước máy tính trong thư phòng đặt vé máy bay. Con trai phát huy khá ổn định trong kỳ thi đại học lần này, đậu Ngoại ngữ Nam Thành, sắp trở thành sinh viên. Tống Tử Minh có thời gian rảnh liền trở về nhà.
Ông vừa lướt web vừa hỏi Chu Oánh: “Em với anh đều đi cùng con đến Nam Thành hả?”
Chu Oánh đang giặt quần áo, máy giặt dùng hết sức bơm nước xoay tròn. Chu Oánh cầm một cái chậu đựng đồ lót, tự mình vắt giặt, bọt xà phòng nổi lên trắng xóa.
Chu Oánh vò xong một đợt quần áo mới khó khăn đưa ra quyết định: “Tôi không đi. Tôi đi theo làm gì? Anh muốn nhìn tôi khóc một đường từ đây đến Nam Thành à? Mười mấy năm nay tôi lo lắng đủ rồi, cũng nên đổi sang anh đi! Đàn ông đàng ang lớn tướng rồi, chưa đủ dẫn còn trai đi báo danh sao?”
Tống Tử Minh đáp: “Đủ đủ đủ, em bớt nói đi, cái gì cũng đủ!”
Trình Mạt dè dặt xen vào: “Con có thể đi cùng không ạ?”
Chu Oánh đổ một chậu nước giặt vào bồn rửa, vừa vặn vòi nước trong vừa nói: “Con chẳng phải cần đi học sao? Lúc anh trai con báo danh con đã khai giảng rồi.”
Trình Mạt cắn môi, cúi đầu.
Tống Húc Dương lập tức mở miệng: “Xin nghỉ hai ngày đi mẹ, Trình Mạt học giỏi như vậy, nghỉ hai ngày cũng không mất bao nhiêu bài vở.” Cậu quay đầu nhìn về phía thư phòng nói với cha: “Ba, ba để con mang em đi Nam Thành chơi hai ngày rồi về.” Lại hỏi Chu Oánh: “Mẹ, được không?”
“Đều sắp xếp xong xuôi còn hỏi bà già này làm gì? Cha con mấy người thích làm gì thì làm thế nấy! Đi thật xa mới tốt!” Chu Oánh vẫn ngồi trong nhà tắm, mấy món đồ được bà vắt lại một lần, nước mắt khẽ rơi xuống cái chậu nhỏ.
Chu Oánh đã trải qua một mùa hè lo được lo mất khó khăn.
Con trai lớn nhường này, chưa từng rời nhà lâu như vậy, đây chính là thật sự trưởng thành, sắp đi nơi khác học đại học. Tống Tử Minh hồi còn trẻ làm ra bao chuyện hồ đồ, Chu Oánh là một người hiếu thắng, trong lòng nghẹn khuất bao nhiêu năm, hiện tại con trai có tương lai phía trước, cuối cùng cũng làm bà thở phào một hơi. Chu Oánh ra khỏi nhà gặp ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, hận không thể bày tỏ nhiều chút, Tống Húc Dương thi đậu trường Ngoại Ngữ Nam Thành, chuyên ngành tiếng Anh, đúng rồi, con trai còn đạt 142 điểm môn Tiếng Anh, xếp thứ 9 toàn thành phố!
Y tá Lưu trong bệnh viện nhìn thấy Chu Oánh liền đi đường vòng. Con trai y tá Lưu không đậu được Thanh Hoa Bắc Đại nào cả, thi đại học không tốt, chỉ đủ điểm vào trường đại học địa phương Long Thành, thua xa Tống Húc Dương. Y tá Lưu không cam lòng, muốn con trai học lại nhưng bác sĩ Lương không đồng ý, giấy báo trúng tuyển tới hai vợ chồng vẫn còn cãi nhau chưa đi đến quyết định cuối cùng, trong bệnh viện còn cãi.
Tống Húc Dương thiện tâm, không đành lòng bỏ đá xuống giếng, nhắc mãi một câu: “Mẹ, đại học Long Thành cũng khá tốt.”
“Xùy! Tốt chỗ nào! Có thể so với trường Ngoại Ngữ Nam Thành của con sao?”
Tống Húc Dương bất đắc dĩ nói: “Không thể không thể, mẹ, mẹ vui là được.”
Chu Oánh đắc ý đủ rồi, quay đầu lại đã vụng trộm thương tâm. Tống Húc Dương khi còn nhỏ trắng trẻo mập mạp, tính tình giống ông ngoại của mình, hòa đồng không sợ người lạ, lúc nào cũng cười nói, ra ngoài không ai không mở miệng khen. Bé con mập mạp hay cười giờ đã trưởng thành tuấn tú cao lớn, sắp cao chạy xa bay.
Trình Mạt cũng trải qua một mùa hè không hề an ổn. Anh trai vừa đi, lần tiếp theo trở về chính là kỳ nghỉ đông. Trình Mạt ở trong căn nhà này đã gần ba năm nhưng lại lâu như nửa đời người. Mọi hỉ nộ ái ố của em đều ràng buộc trên người Tống Húc Dương, em không thể nào tưởng tượng được cảnh không có Tống Húc Dương bên cạnh.
Người có vẻ bình thường nhất trong nhà là Tống Húc Dương. Cậu ngủ nhiều ba ngày, sau đó đăng ký báo chỗ tập gym. Buổi sáng đi tập nâng tạ, buổi chiều ở nhà chơi chơi game xem phim điện ảnh tiếng Anh, chạng vạng trời mát mẻ, lại thay quần áo ra ngoài chơi bóng rổ. Mỗi ngày trôi qua quy luật, thỉnh thoảng gặp mặt bạn bè tán gẫu.
Triệu Lôi và Đỗ Tiên Tiên đều cùng ở lại Long Thành, Triệu Lôi đậu học viện thể thao Long Thành, Đỗ Tiên Tiên học đại học Bách khoa chuyên ngành kỹ thuật môi trường. Đinh Viện sức học tầm tầm lại là hắc mã, cô nàng đã trở thành bảng nhãn trường đại học Khoa học tự nhiên, thi đậu đại học Y khoa Bắc Kinh, ngành y học lâm sàng, kéo dài 8 năm học.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, Tống Húc Dương tham gia liên hoan tốt nghiệp, mọi người đều uống chút rượu, liên hoan xong, một vài người có quan hệ thân thiết tiếp tục đi hát karaoke.
Tống Húc Dương trước đó có uống rượu, sau liên hoan cũng hơi ngà ngà, cậu dựa vào cánh cửa nhà hàng gọi điện thoại cho Chu Oánh thông báo, lại phát cho Trình Mạt một tin nhắn: “Lớp hôm nay có tiệc, sáng mai anh về.”
Triệu Lôi đặt một phòng riêng nhỏ suốt đêm ở vũ trường, mọi người hát hò náo nhiệt gần như cả đêm.
Tống Húc Dương bị Triệu Lôi rót hai chai bia, đầu óc choáng váng nằm lệch trên ghế sô pha.
Triệu Lôi lại vô cùng có tinh thần, cầm mic đứng trước màn hình, gào rống bài《 Hẹn gặp lại 》của Trương Chấn Nhạc, nhịp điệu thì đã cách xa tám trăm dặm.
“Tôi sợ tôi không có cơ hội,
Nói một câu hẹn gặp lại với em,
Bởi vì có lẽ sẽ không còn được gặp lại em.
Ngày mai tôi phải rời khỏi,
Nơi quen thuộc với em,
Sắp phải chia lìa,
Nước mắt tôi liền rơi xuống……”
Rõ ràng là một bài rock and roll hay ho, nhưng khi để Triệu Lôi hát, ai cũng muốn cậu ta im miệng.
Đỗ Tiên Tiên lạnh lùng cắt ngang Triệu Lôi, nói với Đinh Viện đang chọn bài: “Qua qua! Cho cậu ta qua! Quá là kinh khủng!”
Triệu Lôi mặt dày mày dạn, ngược lại còn chạy tới trước mặt Đỗ Tiên Tiên hăng hái hát:
“Tôi sẽ nhớ kỹ gương mặt em,
Tôi sẽ quý trọng hồi ức em trao,
Những ngày đó trong lòng tôi,
Mãi mãi đều không xóa nhòa!”
Đầu Tống Húc Dương nặng nề, cậu lần mò trên bàn tìm được một chai nước dừa, mở ra rót uống hai ngụm. Người vẫn mơ màng như cũ, cậu xoa xoa đôi mắt, cảm thấy trên mặt ướt đẫm.
Sao lại uống nước dừa ra đầy hết mặt thế này, Tống Húc Dương li.ếm li.ếm khóe môi, phát hiện nước dừa có vị mặn, là vị của nước mắt.
Trong lúc Triệu Lôi hò hét, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Húc Dương lại lấy di động mở album ảnh ra.
Tống Húc Dương ngày thường không cầm điện thoại chụp ảnh mấy, album điện thoại Nokia kia chỉ có một tấm ảnh chụp, là lưu từ máy tính. Trên ảnh chụp Tống Húc Dương và Trình Mạt đứng nơi thượng nguồn đập Đô Giang, thân mật ôm ấp. Độ phân giải trên di động vốn thấp hơn máy ảnh, khi chuyển qua càng thấy không rõ khuôn mặt của hai người.
“Mạt Mạt.” Ngón tay Tống Húc Dương nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt mơ hồ của em trai trên màn hình di động, thanh âm chôn vùi giữa tiếng hát ồn ào.
“Tôi không thể hứa với em, rằng tôi sẽ trở về hay chăng.” Triệu Lôi còn đang hát.
“Mạt Mạt.” Tống Húc Dương lại gọi một lần.
“Đừng ngoảnh lại, đừng ngoảnh lại mà hãy bước tiếp……”
Tống Húc Dương đẩy nước dừa sang bên, với lấy một chai bia mở nắp. “Bụp” một tiếng, bọt bia chảy đầy bàn, chai bia kia khóc thật thương tâm.
Trên màn hình lớn, Châu Kiệt Luân đang hát bài《 Tinh Tình 》, Tống Húc Dương chợt bừng tỉnh, những ngôi sao vụn vỡ lập tức nối thành một đường thẳng. Cậu mơ màng mở miệng hỏi: “Không hát nữa sao?” Chẳng biết là ai đã đắp cho Tống Húc Dương một tấm chăn, cậu xốc chăn ngồi dậy, đầu vẫn cứ choáng váng.
Vài người đang thu dọn đồ đạc, Đinh Viện nói: “Tỉnh rồi hả? Không hát nữa, sáng rồi, cần phải đi thôi.”
Đỗ Tiên Tiên cầm lấy chai bia dư rót một ít vào cốc của mình, còn rót cho Tống Húc Dương một cốc nước, “Tống Húc Dương, chúc mừng cậu thêm một lần, thi đậu Ngoại ngữ Nam Thành, chúc cậu được như ý nguyện.”
Tống Húc Dương tiếp nhận nước đặt một bên. Cậu với lấy kia nửa chai bia, chạm ly với Đỗ Tiên Tiên, nói: “Bảo trọng, thường xuyên liên lạc.”
Vành mắt Đỗ Tiên Tiên đỏ lên. “Nhất định phải thường xuyên liên lạc với bọn tớ.”
Triệu Lôi nhìn hai người nói chuyện phiếm, trong lòng bất giác xúc động, mở miệng: “Tiên Tiên! Đại mỹ nữ! Lớp trưởng đại nhân! Ba năm cấp 3, sao cậu lại chẳng có lấy ý gì với tớ thế hả? Trong mắt chỉ có Tống Húc Dương. Tống Húc Dương là thằng khốn, một cô gái tốt như vậy, nếu là người bình thường đã sớm rung động rồi!”
Đỗ Tiên Tiên bị chọc điên: “Triệu Lôi! Tống Húc Dương không phải đồ khốn, chỉ có cậu mới là thằng ngốc thôi!”
“Ý gì?”
“Vô vị!” Đỗ Tiên Tiên hầm hừ mở cửa ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại đã đi rồi.
Đinh Viện nói: “Chuyện của Tiên Tiên và Tống Húc Dương đã là mùa quýt năm nào rồi, sao cậu vẫn chưa thông suốt hả?”
“Thông suốt cái gì?” Triệu Lôi vẫn như cũ không hiểu đầu cua tai nheo.
“Cậu còn dở hơi hơn nhóc em họ của mình nữa!” Đinh Viện cũng mặc kệ cậu ta, đuổi theo Đỗ Tiên Tiên.
Triệu Lôi bỗng nhiên nhận ra điều gì, hô to: “Này này Tiên Tiên, cậu chờ tớ đã!!”
Tống Húc Dương vội túm cánh tay Triệu Lôi: “Sau này hai người các cậu đều ở tại Long Thành, có rất nhiều cơ hội. Cậu từ từ đi, tớ có chuyện quan trọng muốn nói.”
Triệu Lôi đang vui vẻ, sảng khoái đáp: “Nói nói nói, không có lý nào huynh đệ lại từ chối!”
“Sau này tớ đi rồi, nhờ cậu che chở cho Trình Mạt.”
Triệu Lôi là người duy nhất nghe được từ miệng Tống Húc Dương hai chữ “Phật châu” ở lần động đất nó, cậu ta vẫn mãi không hiểu cho đến khi nghe Triệu Gia Dự kể về chuyện chuỗi Phật châu của Trình Mạt, lúc này Triệu Lôi mới cảm giác có điểm không thích hợp, rốt cuộc vì sao Tống Húc Dương lại ngất xỉu? Tống Húc Dương có em trai, cậu ta cũng có em trai, nhưng tại sao hai người lại không giống nhau? Tống Húc Dương dường như luôn rất để tâm đến Trình Mạt.
Nhưng khi nghĩ lại, cậu ta bất giác thông suốt. Vì sao không giống nhau ư? Bởi vì Trình Mạt đáng yêu hơn nhãi ranh Triệu Gia Dự nhiều!
Triệu Lôi vỗ vỗ ngực, trịnh trọng hứa: “Tớ nhất định nhớ kĩ. Em trai cậu chính là mạng của tớ! Tớ biết mà, nhất định chăm sóc em ấy!”
Ra khỏi KTV, bắt xe về nhà.
Tống Húc Dương tửu lượng không tốt, sau khi say đầu óc vẫn lâng lâng. Cậu lười biếng dựa vào ghế sau, lấy di động từ trong túi ra nhìn đồng hồ một chút.
Màn hình sáng ngời, không biết tại sao lại là giao diện tin nhắn. Tống Húc Dương cau mày nhìn kỹ.
Người nhận: Trình Mạt.
Trạng thái: Đã gửi đi.
Thời gian gửi: 02h13′
Nội dung tin nhắn: Anh muốn
???!!!
Hai chữ không đầu không đuôi này sao có thể gửi đi?! Ý say trong mắt Tống Húc Dương lập tức mất sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT