Bàn tiệc cứ thế kéo dài đến nửa đêm. 

Lúc này, tất cả bọn họ đều đã ngà ngà say. 

Hoắc Dương cố tình đợi cho mọi người về hết, do dự một hồi, mới nói với Minh Châu.

"Minh Châu, ta có việc muốn nói riêng với muội một lát. 

Muội có thể cho ta một chút thời gian không?"

Minh Châu hôm nay vô cùng vui vẻ, đã uống không ít. 

Tâm trạng hiện tại của nàng vô cùng hưng phấn. Hai má ửng hồng do uống nhiều rượu. Búi tóc đã hơi rũ xuống, một vài sợi tóc nghịch ngợm rớt xuống vai nàng, bay nhẹ theo gió. 

Mắt nàng long lanh dưới ánh trăng sáng. Lúm đồng điếu chưa bao giờ lặn trên gương mặt từ đầu tiệc đến giờ.

Nàng nghe Hoắc Dương hỏi, không cần suy nghĩ, đã đáp ngay.

"Được chứ! 

Đi! Ta và huynh cùng qua bên hoa viên tản bộ một lát."

Minh Châu không thích tối, nên trừ khi nàng đã lên giường ngủ thì cả phủ đều đèn đuốc sáng trưng.

Nơi tụ tập thường xuyên – bàn rượu dưới tán cây lê, là sân viện đối diện phòng ngủ của Minh Châu. 

Xuyên qua một hành lang dài, hai người đi đến hoa viên chính của Phủ Quận chúa.

Hiện tại đang là đầu thu – là mùa của hoa cúc. 

Hoa viên thơm ngạt ngào, lung linh xinh đẹp dưới ánh trăng với đủ mọi màu sắc. 

Số hoa cúc này là năm ngoái Tề Hoành theo đuổi Xuân Hạnh mang đến, Xuân Hạnh định vứt đi, nhưng Hạ Quả và Tĩnh Thu tiếc, nên giữ lại bày trí trong phủ.

Minh Châu bước ra, bứt một cành hoa cúc họa mi, cười hì hì rồi huơ huơ tay với Hoắc Dương.

"Đẹp chứ? 

Ta không thích hoa cỏ cho lắm, nhưng mấy loại nhỏ nhỏ xinh xinh này thì ta vẫn thấy có chút đáng yêu."

Hoắc Dương âm thầm hạ quyết tâm, bước đến bên cạnh nàng, bắt lấy hai bên vai, xoay người nàng lại đối diện với hắn.

Minh Châu hơi giật mình, mở to hai mắt nhìn Hoắc Dương.

Hoắc Dương nhìn thẳng vào mắt nàng, nói từng chữ rõ ràng.

"Minh Châu! 

Từ sau khi gặp nàng vào mùa đông năm ngoái ở Bắc Phủ, ta đã luôn đặt nàng trong lòng.

Ta yêu nàng! 

Nàng, có thể chấp nhận tình cảm này của ta hay không?

Ta hứa sẽ dành cả sinh mạng của ta, đời này chỉ yêu và bảo vệ một mình nàng, tuyệt đối không nuốt lời!"

Khi nãy, khoảnh khắc Minh Châu nhìn vào mắt Hoắc Dương, nàng liền hiểu chuyện này sẽ xảy ra.

Minh Châu không ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh mỉm cười, nắm lấy hai bàn tay của Hoắc Dương, rồi chầm chậm nói.

"Hoắc Dương, ta hiểu tâm ý của huynh. 

Thậm chí, ta đã biết từ lâu. 

Ta biết huynh có tình cảm với ta, nên mới tự tin chiêu dụ huynh về phe của Nguyên Ngọc. Nói đúng ra, ta đã cố tình lợi dụng tình cảm của huynh."

Hoắc Dương lập tức nôn nóng

"Ta biết! Ta hiểu nàng làm vậy là có lý do..."

Minh Châu lại nắm chặt tay của hắn, chậm rãi lên tiếng cắt đứt lời của hắn.

"Huynh nghe ta nói đã. 

Ta nói ra điều này là muốn xin lỗi huynh một cách chính thức. 

Ta rất xin lỗi đã biết mà luôn làm như không biết về tình cảm của huynh, lợi dụng điều này, làm cho huynh phải đứng về phía ta. 

Ta thành thật xin lỗi huynh!"

Hoắc Dương lập tức giằng ra khỏi tay Minh Châu, rồi ôm chặt lấy nàng.

"Tất cả là do ta tự nguyện! Nàng không có lỗi gì hết! 

Xin nàng đừng nói thêm những lời xin lỗi như thế! Ta không muốn nghe!"

Minh Châu có hơi giật mình lúc Hoắc Dương ôm chầm lấy nàng, nhưng sau đó nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nàng khẽ cười, đưa tay vỗ lên vai hắn.

"Vậy lời tiếp theo, ta sẽ không xin lỗi nữa. 

Đa tạ huynh! 

Hoắc Dương, ta rất vui, rất cảm kích vì huynh đã thương ta. 

Nhưng, ta không thương huynh. Chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu."

Hoắc Dương nghe được đáp án, toàn thân cứng lại. 

Minh Châu nhẹ nhàng lùi lại, thoát khỏi vòng tay của Hoắc Dương, rồi lại mỉm cười với hắn, giọng vẫn dịu dàng.

"Ta sẽ không xin lỗi, vì đây là tình cảm cá nhân của ta, ta có quyền tự quyết sẽ trao cho ai. 

Ta rất quý trọng huynh, nhưng đó chỉ là một loại tình bằng hữu, một loại tình cảm gần với tình thân, chứ không phải tình yêu nam nữ. 

Ta, từ chối lời tỏ tình này. 

Mong rằng, từ đây về sau, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục làm bằng hữu tốt cùng Nguyên Ngọc và những người khác."

Hoắc Dương vô cùng hiểu con người của Minh Châu. 

Một khi nàng đã nói như thế, chắc chắn nàng đã suy nghĩ rất kỹ và sẽ không thay đổi quyết định của mình. 

Hắn đã bị nàng từ chối triệt để.

Hoắc Dương nghe trong lòng mình đau đớn như bị tên xuyên, nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Nàng thậm chí còn chẳng diện một cái cớ, thậm chí chẳng an ủi hắn một lời vô nghĩa, chỉ thẳng thắng nói rõ ràng cảm nhận của nàng. 

Bỗng dưng, hắn bật cười. 

Hoắc Dương ngửa đầu lên trời, lấy tay che mắt. 

Thật là bất lực! 

Minh Châu, nàng đúng là làm cho người ta vừa yêu vừa hận!

Minh Châu cũng cứ vậy đứng nhìn hắn, không nói một lời nào.

 Nàng hiểu hết những gì đang diễn ra trong tâm lý của hắn, nhưng nàng sẽ không làm gì. Lúc này, mọi lời nói, mọi hành động của nàng đều là dư thừa.

Qua một hồi, Hoắc Dương mới bình tĩnh lại. Hắn nhìn thẳng vào nàng, cũng nở nụ cười với nàng.

"Ta hiểu rồi!

Nếu đã như vậy, từ nay về sau, ta sẽ xem muội như muội muội của ta mà đối đãi. 

Ta vẫn sẽ luôn bảo vệ muội, vẫn luôn đứng về phía muội cho dù bất cứ trường hợp nào. Cho dù trời đất có sụp đổ, ta sẽ chống đỡ cho muội. 

Mãi mãi là như vậy."

Minh Châu lúc này mới nở một nụ cười thật rạng rỡ. Nàng vui vẻ nhìn hắn.

"Ta muốn hát tặng huynh một bài. Huynh muốn nghe chứ?"

Hoắc Dương vừa buồn cười, vừa hiếu kỳ. Hắn cứ tưởng nàng sẽ cứ vậy mà để hắn đi, không ngờ còn muốn hát tặng cho hắn nghe.

"Đây là một bài hát ta học được trong thời gian ta ở ngoại quốc. 

Đây cũng là những lời mà ta muốn dành tặng cho huynh để đáp lại lời hứa của huynh."

Nàng xoay người vào trong viện, hô lớn.

"Xuân Hạnh! Mang đàn của ta ra đây!"

Nàng dẫn hắn đến một cái bàn tròn giữa sân ngồi. 

Chỉ một lát, Xuân Hạnh mang đến một cái đàn nhị. 

Hoắc Dương ngạc nhiên, từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe nàng nói là nàng biết hát, chứ đừng nói chi biết chơi nhạc.

Minh Châu điều chỉnh tư thế ngồi, chỉnh dây đàn một chút, rồi mỉm cười gật đầu với Hoắc Dương một cái, bắt đầu đàn hát.

"Hoàng hôn ngã bóng trên biển như bức tranh thời niên thiếu

Phô bày trên bầu trời, đợi hải âu đến ngậm đi

Cánh buồm xa khơi mặc cho sóng gió vùi dập

Vì mộng tưởng, có đau đi nữa cũng chẳng sợ

Bão cát thổi bay, ùa về chân trời của ai

Mùa xuân ở nơi nào đó từng gặp người chăng?

Bàn tay của thời gian dịu dàng xoa gương mặt

Tất cả đều lặng yên không lời.

Ta hy vọng những mộng tưởng, từng ước nguyện, một đường nở hoa

Bảo vệ giấc mộng năm ấy, chống lại bão táp phong ba

Hoa đào nơi đầu ngón tay như vần thơ viết nên thanh xuân của ai

Tình yêu nồng nhiệt si cuồng, lặng thầm và tao nhã

Ta hi vọng những mộng tưởng, từng ước nguyện, một đường nở hoa

Đem người trong mưa ấy, che chở dưới mái hiên

Tháng năm thanh tẩy bộn bề, sau bao năm thăng trầm ngược xuôi

Trong đêm tĩnh lặng, cầu tâm tưởng sự thành" (1)

Gió thổi mạnh, trâm cài tóc của nàng rơi xuống, ba ngàn sợi tóc đen tung bay theo gió. 

Giọng hát của nàng trong vắt, theo tiếng gió vang vọng khắp không gian, vừa như thể vỗ vào lòng hắn một cách dịu dàng, lại vừa như thể nói cho hắn biết, nàng có bao nhiêu tự tin, có bao nhiêu hoài bão đối với cuộc sống sau này.

Nàng dùng cách thô bạo nhất để từ chối hắn, nhưng lại dùng cách dịu dàng nhất để cổ vũ hắn. 

Lúc này, cho dù hắn không cam lòng đến thế nào, cũng sẽ không nỡ làm trái với quyết định của nàng.

Bài hát kết thúc, hắn vỗ tay.

"Ta không phải là người đầu tiên được nghe nàng hát đấy chứ?"

Minh Châu đặt đàn xuống bàn, rót một ly trà, cười nghịch ngợm.

"Tất nhiên rồi! Bản cô nương đâu có dễ dàng tung hết vốn liếng ra như thế!"

Nói chuyện vui vẻ một hồi, Hoắc Dương cũng cáo từ. 

Nàng không tiễn hắn, chỉ bảo Xuân Hạnh đưa hắn ra tận cửa phủ.

Nàng đã làm hết những gì có thể. Nàng cũng tin rằng, hắn sẽ hiểu.

Trên đường ra cổng, Hoắc Dương bỗng hỏi Xuân Hạnh.

"Ta chắc không phải là người đầu tiên bị nàng ấy từ chối đâu nhỉ?"

Xuân Hạnh hơi ngạc nhiên khi Hoắc Dương hỏi nàng như thế.

Thật ra, từ trên chiến trường trở về, Hoắc Dương đã đem Xuân Hạnh thành vợ tương lai của Tề Hoành mà đối đãi. 

Lúc này, hắn chỉ là đang nói chuyện với nàng như một người thân thiết.

Xuân Hạnh im lặng một lúc, rồi cũng mỉm cười, đáp lời.

"Người đầu tiên là đương triều Thái tử ạ."

Hoắc Dương dừng bước. 

Hắn lập tức quay sang nhìn Xuân Hạnh, thấy Xuân Hạnh đang mỉm cười đầy ý nhị nhìn lại hắn. 

Sau đó, hắn cất tiếng cười thật to, vừa cười vừa lên xe ngựa rời khỏi viện. Xe ngựa đã đi xa một  khoản, Xuân Hạnh vẫn nghe tiếng hắn cười.

Sao trong tiếng Hoắc tướng quân cười có vẻ...  thống  khoái thế nhỉ?

Mấy người này có phải là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với nhau không thế? Sao mà ai cũng có vẻ vui sướng khi người gặp họa thế này?

Nàng lắc đầu cười cười, ra hiệu cho gia đinh đóng cổng cẩn thận.

* Chú thích:

(1) Bài hát được đưa vào là bài hát Một đường nở hoa - Sáng tác của Trương Bác Văn - ca sĩ thể hiện Ôn Dịch Tâm. Câu cuối cùng đã được sửa đổi lời để phù hợp với ngữ cảnh của văn án. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play