Hai bà cháu dùng bữa cũng gần xong. Hoắc Dương thấy tâm trạng bà không tệ, liền lên tiếng.
"Tổ mẫu! Thật ra lần này con có thể bình an thắng trận trở về, tất cả đều nhờ có công lao của Dư Quận chúa."
Hoắc Dương đem hết việc Minh Châu đã một mình gánh vác quân lương thế nào, ứng cứu khi bọn họ thất trận ra sao,... kể cho Hoắc lão thái quân nghe.
Thấy bà không có vẻ gì là khó chịu, Hoắc Dương bèn hỏi dò.
"Tổ mẫu! Năm nay con đã hai mươi sáu tuổi, con nghĩ cũng là lúc con nên tính đến chuyện lập thê."
Hoắc lão thái quân sững sờ, nhìn Hoắc Dương với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Nhũ mẫu bên cạnh cũng kinh ngạc tròn mắt nhìn hắn.
Từ năm Hoắc Dương mười tám tuổi, Hoắc lão thái quân đã liên tục hối thúc hắn lấy vợ. Tuy nhiên, lúc đó hắn chỉ một lòng gây dựng sự nghiệp.
Khoản thời gian đó, hắn liên tục cầm binh đánh trận, về thành dăm ba ngày lại dẫn binh đi luyện. Đối với lời than thở của lão thái quân thì chống chế qua loa rồi hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Hoắc lão thái quân nôn nóng không thôi.
Mắt thấy hắn sắp bước qua tuổi hai lăm mà vẫn còn một thân một mình, người làm trưởng bối như bà làm sao mà chịu được!
Thế là, bà đã mở cửa tổ chức yến tiệc, với mục đích là cho Hoắc Dương xem mắt tất cả các cô nương tốt trong thành.
Kết quả, lần đó hắn về phủ thấy oanh oanh yến yến rợp trời, không nói hai lời dẫn quân đi ra ngoài thành luyện binh suốt ba tháng không về.
Hoắc lão thái quân tức đến đau cả phổi, nhưng cũng không thể làm gì hắn, đành ngậm ngùi để mặc hắn muốn làm sao thì làm.
Vậy mà bây giờ, khúc gỗ vạn năm nhà bà, đã tự bàn đến chuyện hôn nhân! Thằng bé này rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt!
Như vậy là chuyện tốt còn gì bằng!
Bà lập tức hớn hở hỏi.
"Sao nào? Con đã để ý tiểu thư nhà nào rồi đúng không? Là ai? Con mau nói cho ta biết!"
Hoắc Dương lập tức quỳ xuống.
"Tổ mẫu! Con đối với Dư Quận chúa một lòng ái mộ. Xin tổ mẫu cho phép con qua lại với nàng!
Con có ý muốn hỏi cưới nàng làm thê tử của con!"
Nghe tới đây, nụ cười của Hoắc lão thái quân bỗng nhiên cứng lại.
Dư Quận chúa này, sợ là khắp Nam Quốc, không ai là không biết.
Hậu duệ của Yến gia, được hoàng đế cưng chiều, cho phép vào triều làm quan, xưa nay chưa từng có tiền lệ.
Trong trận đánh này, nàng lại còn được Thái tử tin tưởng giao cho quyền giám quốc, đúng thật là tự cổ chí kim chưa bao giờ có trường hợp này xảy ra.
Tuy nhiên, Dư Quận chúa đã từng lưu lạc ra đến nước ngoài đến năm mười sáu tuổi mới trở về.
Chưa kể, nàng ta còn là người làm ăn lớn. Nàng nổi danh là thương nhân hơn là quận chúa.
Hoắc lão thái quân chưa từng gặp qua nàng, nhưng quý tộc trong thành đều nói, nàng mang dáng dấp thương nhân, chứ không hề yểu điệu thục nữ như các vị tiểu thư khuê các.
Liệu rằng, một nữ nhân như vậy, có thể làm được vị trí đương gia chủ mẫu của một gia tộc lâu đời như Hoắc gia hay không?
Hoắc Dương thấy Hoắc lão thái quân không có phản ứng, bèn hỏi lại một lần nữa.
"Tổ mẫu. Ý của con là, con muốn người chấp nhận cho con và Dư quận chúa qua lại với nhau trước. Như vậy có được không ạ?"
Lúc này, Hoắc lão thái quân mới hồi thần. Bà nhìn Hoắc Dương hồi lâu, rồi hỏi lại.
"Con có chắc là con muốn qua lại với Dư Quận chúa hay không? Ý của nàng ta thế nào?"
Hoắc Dương cười nắm tay bà.
"Thật ra, tổ mẫu là người đầu tiên con hỏi ý. Con còn chưa chính thức theo đuổi muội ấy.
Nếu người đồng ý, con sẽ bày tỏ với muội ấy ngay!"
Thì ra là giữa hai đứa chúng nó còn chưa xảy ra chuyện gì! Thật là may! Hoắc lão thái quân thầm thở phào trong lòng, cố gắng làm ra vẻ mặt vui vẻ nói với Hoắc Dương.
"Ta già rồi, còn nói gì được nữa!
Con thích, thì con cứ bày tỏ với Quận chúa, xem ý nàng thế nào.
Nhưng mà, Hoắc Dương à! Đương gia chủ mẫu của Hoắc gia, không thể ra ngoài làm ăn được!
Nếu con và Quận chúa đến với nhau, con nên nói trước với nàng ấy."
Hoắc Dương ngạc nhiên.
"Tại sao trở thành đương gia chủ mẫu của Hoắc gia thì không thể tiếp tục làm ăn được ạ?
Chúng con mỗi người đều có công việc riêng hết, đều tốt! Tại sao lại không được ạ?"
Hoắc lão thái quân thầm than không ổn, bèn lựa lời mà nói.
"Ta chỉ cảm thấy, một đương gia chủ mẫu thì nên đoan trang cẩn trọng, không nên thường xuyên xuất đầu lộ diện chốn hỗn tạp, như vậy thật sự không phù hợp!
Nhưng thôi, trước tiên ta sẽ lựa dịp để gặp quận chúa một lần. Sau đó hai bà cháu ta lại nói chuyện."
Hoắc Dương vốn muốn nói thêm, nhưng thấy nhũ mẫu ra hiệu, hắn lại chỉ đành gật đầu im lặng nói sang đề tài khác.
Lúc đó, trong lòng Hoắc Dương đã nghĩ, chắc chắn sau khi Hoắc lão thái quân gặp Minh Châu, nhất định cũng sẽ thích nàng.
~~~~~ Ta là đường phân cách cây lê ở Phủ Quận chúa ~~~~~
"Nào! Cạn ly!!!"
Hôm nay năm người Minh Châu và cả bốn người Xuân Hạnh ngồi chung một bàn. Tất cả đều vui vẻ.
Trải qua lần sinh tử này, bọn họ đã thật sự tin tưởng và quý trọng lẫn nhau.
Tề Hoành luyên thuyên kể lại chuyện ở chiến trường, không quên thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm sinh động. Những lúc hắn nói quá, bị Xuân Hạnh ngồi kế bên nhéo vào cánh tay nhắc nhở, khiến cho cả bàn ai cũng bật cười.
Hạ Quả cũng nhanh nhảu kể lại chuyện cung biến. Nàng cũng không quên khoe khoang nàng đã một mình dẫn binh phá trận, rồi lại mè nheo với Minh Châu, muốn Minh Châu khen nàng.
Minh Châu xót Mộc Đông và Xuân Hạnh lần này phải ra chiến trường chịu khổ, không ngừng gắp thức ăn cho cả hai.
Lại qua vài tuần rượu, bỗng nhiên, Tề Hoành đứng lên, rót rượu cho Minh Châu và mọi người, rồi nói bằng giọng nghiêm túc.
"Minh Châu muội tử!
Ngày mai sau khi nhận ban thưởng, ta nghĩ sẽ xin Thái tử điện hạ cho ta được tách phủ.
Sau đó, xin muội, hãy đồng ý cho ta đem sính lễ đến Phủ Quận chúa hỏi cưới Xuân Hạnh."
Tất cả mọi người trong bàn tiệc ồ lên, nhìn cặp đôi đầy vẻ thích thú.
Minh Châu lập tức thừa cơ trêu chọc Tề Hoành.
"Thế nào! Mới về đã gấp không chịu được rồi sao?
Ta nói cho huynh biết, Xuân Hạnh được ta đào tạo suốt bốn năm trời, hiện tại đang là cánh tay đắc lực nhất của ta!
Huynh nói một tiếng ta liền phải gả em ấy cho huynh sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ!"
Nói xong ác ý cười ha ha.
Xuân Hạnh ngồi kế bên vẫn thản nhiên cười, biểu hiện mọi việc không liên quan đến mình.
Tề Hoành liền ra vẻ chân chó.
"Chỉ cần muội chịu gả Xuân Hạnh cho ta, muội có yêu cầu gì ta cũng đáp ứng!"
Mọi người lần này lại tiếp tục ồ lên cảm thán.
Nghiêm Cẩn chỉ sợ thiên hạ không loạn, trêu ghẹo Tề Hoành.
"Xem ra Tề tiểu Hầu gia của chúng ta, vì muốn cưới vợ mà không ngại xuất hết vốn liến của bản thân rồi!
Minh Châu! Muội tới! Phải lột một lớp da của hắn!"
Nguyên Ngọc không ngờ lúc này lại bênh vực Tề Hoành.
"Nghiêm Cẩn, tích đức một chút đi! Ta thấy tới lúc ngươi muốn lấy vợ, không chừng còn khổ cực hơn cả Tề Hoành bây giờ nữa đó!
Tới lúc đó, Tề Hoành có cười đến chết ta cũng không bênh vực ngươi đâu!"
Nghiêm Cẩn cười cười cầm ly uống rượu, không phản bác.
Minh Châu nhìn Xuân Hạnh. Hẳn là trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng chưa biết.
Nhưng ít nhất, nhìn thái độ của Xuân Hạnh hiện tại, hiển nhiên là tình nguyện với cọc hôn sự này.
Minh Châu uống cạn chung rượu, tiếp tục lên tiếng.
"Được thôi! Ta hứa sẽ đồng ý gả Xuân Hạnh cho huynh với một điều kiện."
Tề Hoành sảng khoái đáp.
"Được! Muội cứ nói!"
Minh Châu ngừng cười, nhìn thẳng vào mắt Tề Hoành, nghiêm giọng.
"Điều kiện của ta chỉ có một.
Đó là, cả đời này huynh chỉ được lấy một thê tử duy nhất là Xuân Hạnh, không được nạp thiếp nếu không được sự đồng ý của Xuân Hạnh.
Huynh có làm được không?"
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Tề Hoành với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.
Xuân Hạnh nhìn Minh Châu với ánh mắt không thể tin được.
Tề Hoành hơi bất ngờ trước yêu cầu của Minh Châu, nhưng sau đó nhanh chóng đưa ly lên.
"Được! Ta đồng ý với muội!
Nếu muội chịu gả Xuân Hạnh cho ta, đời này ta chỉ có mình nàng ấy, không thú thêm bất kỳ ai khác!"
Minh Châu vui vẻ cụng ly với Tề Hoành.
"Thành giao!"