Sáng hôm sau, Minh Châu mang theo Xuân Hạnh vào cung. Nguyên Ngọc đã đợi sẵn ở Càng Nguyên điện.
Sau một hồi thăm khám cho Hoàng đế, Xuân Hạnh cẩn thận báo cáo với Minh Châu và Nguyên Ngọc.
"Khởi bẩm Thái tử! Khởi bẩm Quận chúa!
Bệ hạ lao lực trong thời gian dài, long thể sớm đã không chịu đựng được, lại thêm lần trúng độc này, hiện tại đã không còn cách cứu chữa.
Tình trạng này, nô tì e là bệ hạ còn không quá ba ngày."
Nguyên Ngọc và Minh Châu hít sâu một hơi.
Trần công công trực tiếp quỳ xuống khóc nức nở.
Tất cả thái y hôm qua cũng đã nói y như Xuân Hạnh. Hắn chỉ ôm một hy vọng nhỏ nhoi, tiếc là không có kỳ tích xuất hiện.
Xuân Hạnh cắn môi, tiếp tục.
"Bẩm Thái tử, nô tì có mấy lời muốn nói riêng với ngài, Quận chúa và công công."
Nguyên Ngọc lập tức cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ để lại các đương sự được gọi tên.
Lúc này, Xuân Hạnh mới nói.
"Nô tì có một cách, có thể làm cho Bệ hạ ngay lập tức tỉnh lại, khỏe mạnh trở lại được sáu phần.
Tuy nhiên, Bệ hạ chỉ có thời gian là một ngày. Qua mười hai canh giờ, Bệ hạ sẽ phải ra đi. Không phải là ba ngày nữa, mà là ra đi ngay lập tức."
Minh Châu đưa mắt nhìn Nguyên Ngọc. Lựa chọn này thật sự là quá khó khăn cho hắn.
Qua một hồi yên tĩnh, nàng mới lên tiếng.
"Ta biết huynh đang rất khó xử.
Nhưng ta nghĩ, Hoàng đế bá bá còn rất nhiều lời muốn căn dặn huynh.
Thay vì cứ để người nằm như thế suốt ba ngày, hãy để người là một vị vua anh minh thần võ trong trí nhớ của tất cả mọi người đến phút cuối cùng."
Nguyên Ngọc siết chặt hai tay.
Mặc dù phụ hoàng của hắn đối xử với hắn khá lạnh lùng, nhưng ngài vẫn là cha đẻ của hắn.
Hắn đã không bảo vệ tốt cho ngài. Hiện giờ, nếu lựa chọn một ngày, khác nào chính hắn lựa chọn giết cha.
Trần công công lúc này đã ngừng khóc. Lão lấy tay áo lau khô nước mắt trên mặt, bình tĩnh quỳ xuống trước mặt Nguyên Ngọc.
"Thái tử điện hạ! Nếu bệ hạ còn tỉnh táo, nhất định sẽ lựa chọn như lời Dư Quận chúa.
Xin Thái tử điện hạ thành toàn cho Bệ hạ.
Mọi tội lỗi, xin hãy để lão nô hoàn toàn tự mình gánh vác."
Nguyên Ngọc nhìn Trần công công chăm chú.
Vị lão thái giám này đã theo bên người phụ hoàng của hắn từ khi người còn nhỏ, chẳng khác nào tri kỷ của phụ hoàng.
Hắn nhắm mắt, buông lỏng hai tay, lên tiếng với Xuân Hạnh.
"Làm đi!"
Xuân Hạnh lập tức nhận mệnh.
Nàng quỳ xuống, khấu đầu với hoàng đế ba cái, rồi mới cho hoàng đế uống hai viên đan dược và bắt đầu thi châm.
Xuân Hạnh kết thúc quá trình châm cứu, lui xuống.
Chỉ qua một chung trà, hoàng đế bắt đầu cử động ngón tay. Trần công công lập tức nắm lấy tay hoàng đế, run rẩy gọi.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Nguyên Ngọc và Minh Châu cũng ngay lập tức tiến đến bên cạnh giường của hoàng đế, hồi hộp nhìn theo.
Hoàng đế từ từ tỉnh lại.
Xuân Hạnh ngay lập tức đưa ly nước ấm qua, Trần công công đỡ lấy và đút cho Hoàng đế uống.
Chỉ vừa uống xong ly nước, hoàng đế đã có thế tự chống tay ngồi dậy, tỉnh táo hỏi mọi người.
"Hôm nay là ngày nào rồi? Bọn Nguyên Hy, Nguyên Chân đâu?"
Nguyên Ngọc từ từ kể lại hết chuyện cung biến và chiến thắng Sĩ Đạt của quân ta cho hoàng đế nghe.
Hoàng đế không có vẻ gì là kích động, chỉ hơi sững sờ khi nghe Nhị hoàng tử phản bội.
Sau khi nghe xong, Hoàng đế thở dài một hơi, rồi nói.
"Ta đã biết hết rồi. Vất vả cho các con!
Các con đến điện trước đi, lát nữa ta sẽ ra chủ trì buổi thiết triều hôm nay."
Nguyên Ngọc và Minh Châu vâng lời lui ra.
Hoàng đế lại tiếp tục thở dài, nghỉ một nhịp, rồi nói với Trần công công.
"Xem ra, cũng đã tới lúc. Trần Tích, trẫm còn bao nhiêu thời gian?"
Trần công công lập tức quỳ xuống, nghẹn ngào.
"Dạ bẩm, người còn hơn mười một canh giờ."
Hoàng đế hơi gật đầu, đi đến thư án. Trần công công lập tức đỡ hoàng đế, rồi bắt đầu mài mực.
Hoàng đế vừa viết thánh chỉ, vừa nói với vị lão thái giám.
"Trần Tích, trẫm đi trước. Nguyên Ngọc giao lại cho ngươi!"
Trần công công mở lớn mắt. Từ trong hốc mắt của vị lão thái giám, hai hàng lệ nóng không tiếng động chảy ra không ngừng, thanh âm đáp lại nghèn nghẹn.
"Xin người hãy đợi nô tài!
Sau khi mọi việc được yên ổn, xin cho nô tài được theo hầu hạ người ở bên kia."
Hoàng đế hơi ngừng bút, sau đó khẽ cười, không đáp.
Đây là buổi thiết triều đầu tiên kể từ khi quân Nam quốc thắng trận trở về. Bá quan văn võ đều tề tựu đông đủ. Người nào cũng vô cùng vui vẻ, khí thế trò chuyện với nhau.
Minh Châu bước vào sảnh, quen thuộc đi lên hàng đầu. Các vị Thượng thư quen nếp, lập tức hành lễ, được Minh Châu tươi cười đỡ lên.
"Hôm nay ta không chủ trì nghị luận chính sự, chào hỏi là được rồi! Không cần câu nệ!"
Ngay sau đó, Nguyên Ngọc bước vào. Tất cả bá quan văn võ đều quỳ xuống hô vang.
"Thái tử thiên tuế!"
Nguyên Ngọc cho miễn lễ.
Tuy nhiên, Nguyên Ngọc không bước lên long ỷ, cũng không thấy Trần công công đi cùng. Bá quan lần lượt ngước mắt nhìn, chưa kịp hỏi đã nghe thái giám cất giọng.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Tức thời, cả đại điện cùng quỳ xuống, hô vang.
"Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Hoàng đế mặc long bào, tuy gầy đi nhiều, nhưng vẫn uy phong như trước, không nhìn ra dấu hiệu bệnh tật.
Hoàng đế được Trần công công đỡ ngồi xuống long ỷ, rồi mới lên tiếng.
"Chư vị ái khanh, tất cả bình thân!"
Tất cả đồng loạt tạ ơn rồi đứng lên. Trong lòng mọi người ai cũng mừng rỡ. Vậy là hoàng đế không việc gì.
Hoàng đế nhìn toàn thể bá quan, trong lòng cảm thán không thôi.
Đây sẽ là lần cuối cùng hắn ngồi đây.
Lần đầu sau hơn ba mươi năm đăng cơ, hắn thấy trên vai nhẹ đến thế. Hắn cơ bản đã hoàn thành trách nhiệm, không thẹn với liệt tổ liệt tông Giang gia.
Trần Công công bước ra giữa đài. Một tiểu thái giám đi theo, tay bê một khay rất nhiều thánh chỉ. Trần công công cầm lấy một cái, tuyên đọc.
"Đô Hạo Ninh! Đàm Nhiên tiếp chỉ!"
Hai vị tướng quân lập tức bước ra, quỳ xuống.
"Hai vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến, có công rất lớn trong trận chiến với Sĩ Đạt lần này, lập tức thăng lên tòng nhị phẩm, ban phủ đệ riêng ở Kinh đô. Khâm thử!"
Hai vị tướng quân liền dập đầu tạ ơn.
Trần công công lại tiếp tục.
"Tề Hoành tiếp chỉ!"
Tề Hoành mặc quan phục của văn quan, hôm nay khí sắc đã tốt lên rất nhiều, cười đắc ý bước ra tiếp chỉ.
"Tề Hoành anh dũng can trường, đa mưu túc trí, góp công lớn trong chiến tranh Sĩ Đạt.
Nay, chính thức tấn phong chánh nhị phẩm, đồng thời, giữ trọn lời hứa năm xưa của trẫm và Như Ý Trưởng công chúa, ban hiệu Vĩnh An Hầu, ban phủ của Như Ý trưởng công chúa thành Vĩnh An Hầu phủ, chọn ngày lành thán tốt, tự lập môn hộ! Khâm thử!"
Tề Hoành rạng rỡ tiếp chỉ.
"Tạ ơn hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn Vạn tuế!"
Người tiếp theo được gọi tên luận công ban thưởng là Nghiêm Cẩn.
"Nghiêm Cẩn thông minh sáng suốt, đa mưu túc trí, có công lớn trong bình định cung biến, lại có tài hiến kế góp phần chiến thắng Sĩ Đạt.
Chính thức tấn phong tòng nhất phẩm Công bộ Thượng thư. Khâm thử!"
Người kế tiếp được luận công ban thưởng là Hoắc Dương. Chính thức tấn phong tòng nhất phẩm Phiêu kỵ đại tướng quân.
Triều thần lúc này đều đưa mắt nhìn về phía Minh Châu.
Họ đã tận mắt chứng kiến, trong thời gian cung biến và cả suốt trận chiến với Sĩ Đạt, vị Quận chúa khác họ này đã làm được những gì.
Thành thật mà nói, so với lần trước nàng được ban tước hiệu Quận chúa, lần này, bọn họ tâm phục khẩu phục, thật lòng mong rằng nàng sẽ được ban thưởng xứng đáng với những gì nàng đã cống hiến.
Hoàng đế ở trên cao, quan sát toàn bộ phản ứng của bá quan văn võ. Ngài bất giác mỉm cười.
"Liệt tổ liệt tông Yến gia có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho đứa trẻ này.
Con bé đã không làm hổ danh Yến gia, thậm chí, còn vượt qua anh tài các đời, trở thành một trong những trụ cột không thể thiếu của Nam Quốc.
Có nó phò trợ, nhi tử của Trẫm sẽ vững vàng hơn trên ngai vàng này."
Trần công công cầm một thánh chỉ khác, lần này ngài ấy có vẻ hưng phấn lên hắn, trong giọng nói nghe ra sự vui mừng.
"Dư Quận chúa – Yến Minh Châu tiếp chỉ!"
Minh Châu bình tĩnh quỳ xuống nghe chỉ.
"Dư Quận chúa góp công lớn bình định cung biến, có công lớn trong việc chu cấp quân lương, góp phần tạo nên chiến thắng; có công thay Thái tử giám quốc, giữ vững kinh đô.
Nay, trực tiếp thăng lên chánh Tam phẩm, phong hào ban thêm chữ Quý thành Dư Quý Quận chúa, được hoàn lại kim bài can gián, sau này tiếp tục phò tá Thái tử, kiến thiết nước nhà.
Khâm thử!"
Minh Châu mỉm cười, bình tĩnh tạ ơn, rồi lui về hàng.
Trần công công xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, lui về.
Lúc này, hoàng đế mới lên tiếng.
"Tất cả quan văn và quan võ có công trong cung biến và chiến thắng lần này đều được thưởng một năm bổng lộc.
Hoàng Hậu và Đại hoàng tử mưu đồ hành thích hoàng đế, cướp ngôi tạo phản, xử trảm! Trương gia, tru di tam tộc.
Tất cả quan viên theo phe đại hoàng tử trong cung biến, tước một cấp!
Nhị hoàng tử phản quốc, tội tuyệt đối không thể tha, lập tức xử trảm! Hoài gia, tru di cửu tộc!
Những tướng sĩ góp công trong chiến thắng lần này, sẽ được Binh bộ và Lại bộ sắp xếp, luận công ban thưởng. Không được để sót một ai!"
Tất cả đồng thời quỳ xuống hô vang hoàng đế vạn tuế.