“Hắc hồ ly không có âm khí sẽ ăn tim người để duy trì sự sống.”
Cơn gió lạnh thổi qua tai Dương Uyển Chi, cô mơ màng tỉnh giấc.
Đập vào mắt cô là Nhi, ma nữ vừa mới doạ cô mấy hôm trước.
Cô ta vẫn vậy, mặc đầm đỏ và tóc tai rối tung, ẩm ướt.
Cô giật mình lùi vào góc giường, nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của cô Nhi mới cười khanh khách.
Cổ nói:“Cô đừng sợ, tôi không có la gan động tới người phụ nữ của Quỷ Vương đâu.”
“Cô… Cô muốn gì?” Ánh mắt cô đề phòng nhìn Nhi.
Cô ta vén tóc lên, vạch cái lỗ hổng trước ngực ra cho cô xem.
Rồi từ vui vẻ chuyển sang sướt mướt tức thì:“Hắc hồ ly đã ăn tim của tôi, tôi muốn đòi lại nó rồi mới đi chuyển kiếp.
Cô sẽ giúp tôi chứ?”
“Hắc… Hắc hồ ly?”
Dương Uyển Chi ngơ ngác hỏi lại, thật ra cô tưởng là Hắc Hồ Ly là con vật do loài người nghĩ ra để thêm vào sách vở cho sinh động hơn thôi.
Ai mà biết nó có thật trên đời, đã vậy còn ăn tim người?
“Hắn là người mà đã gặp cô sáng nay đó, hắn không phải con người đâu.” Nhi nôn nóng nói.
Ngay lập tức nhận được gương mặt trợn mắt cả kinh của cô.
Sau đó Nhi còn sợ cô không tin, cô ta vạch vai áo xuống cho cô xem, chỉ vài vết lở loét như bị mèo “lớn” cào mà nói:“Cô không tin tôi sao, chính hắn đã cào tôi khi tôi chống cự đây.”
“Cô nói chuyện vô lý như vậy, ai mà tin cho được.”
Cô né tránh ánh mắt của Nhi.
Ngay lập tức đã nghe thấy tiếng thút thít:“Chúng tôi đều bị ăn tim, oan ức mà chết đi.
Tôi cứ nghĩ cô là người của Quỷ Vương, sẽ đòi lại được chút công bằng cho chúng tôi chứ.
Chết oan chết ức, tôi không cam tâm đi đầu thai, tôi không cam tâm.”
“Này…”
Dương Uyển Chi thấy cũng thương cô ấy, với lại cô cũng tò mò về “Hắc Hồ Ly” gì đó.
Lúc sáng trong bồn nước của nhà Dung Thành có tóc, cô cũng không tin đó là do trùng hợp đâu.
Sự việc này càng ngày càng kỳ lạ…
Nửa đêm nửa hôm, hai người phụ nữ một người một ma lén lút ở cổng biệt thự nhà Dung Thành.
Dương Uyển Chi dùng hết sức bình sinh trèo qua hàng rào chắn, cô cũng không biết mình làm sao trèo qua được nữa.
Giống như chuyện này cô từng làm rất nhiều lần rồi vậy…
“Nhảy xuống đó đi.” Nhi giục cô.
Dương Uyển Chi mới lườm cô ấy, cô nói:“Cao như vậy, nhảy xuống rồi chúng ta nắm tay nhau đi đầu thai luôn.”
“Yên tâm nhảy đi, ở dưới là cỏ, không đau đâu.”
“Sao cô biết không đau?”
Dương Uyển Chi nhìn xuống đám cỏ dưới chân mình, cô lại cảm thấy nếu té xuống đó thì đau chết đó chứ.
“Bộ hồi đó cô không trèo tường trốn nhà đi chơi hả.”
Đột nhiên cô lại nhớ tới ký ức nọ, trong giấc mơ Dương Uyển Chi cũng đã từng trèo ra khỏi Dương gia ra ngoài rất nhiều lần.
Thì ra cảm giác quen thuộc là từ những ký ức ấy!
Bọn họ lẻn vào được trong phòng, lúc đó Dung Thành đang ở trong phòng tắm.
“Cô cứ tha hồ xem, có tôi canh cô sợ cái gì?”
“Ai mà cần xem người ta tắm chứ, rốt cuộc cái thứ kỳ lạ mà cô nói nó ở đâu?”
“Anh ta có đuôi đó, cô thấy không?”
Dương Uyển Chi đẩy nhẹ cửa phòng tắm, từ khe hở nhìn thấy cơ thể người đàn ông từ phía sau.
Bờ vai rộng lớn, đến bộ ngực vạm vỡ phía trước có một đám lông đen sì.
Anh mắt của cô di chuyển xuống dần, xuống dần phía dưới.
“Không xem đâu, ngại lắm.” Cô che mắt lại, dù gì cô cũng là con gái mà.
Còn Dung Thành là một người đàn ông trưởng thành.
Cô nhắm mắt hơn một phút cũng không nghe thấy tiếng của Nhi nữa, thấy lạ cô mới mở tay hí mắt.
“La… La Mục Khải… Sao… Sao anh ở đây?”
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của hắn, cô biết sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.
La Mục Khải khoanh tay trước ngực, nhìn cô chằm chằm khiến cho cô cũng chột dạ.
Đi rình đàn ông tắm, không phải chuyện hay ho gì mà…
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, chứng tỏ Dung Thành đã tắm xong.
Cô mới nhớ ra chính sự định quay lại nhìn cho rõ luôn thì không gian trước mắt cô liền thay đổi.
Từ phòng ngủ của Dung Thành đã biến thành phòng ngủ của La Mục Khải.
Thế là hỏng bét rồi, còn cái cô ma nữ Nhi kia nữa, biết La Mục Khải tới liền bỏ của chạy lấy người.
Cô nhăn mặt khoanh tay trước ngực nhìn hắn, cất giọng lạnh nhạt:“Anh đưa tôi tới đây làm gì?”
“Em tới đó để làm gì?” Hắn vặn vẹo.
Dương Uyển Chi nhìn đi chỗ khác, cô nói đỡ:“Thì… Thì làm cái gì kệ tôi chứ, liên quan gì anh?”
“Rình mò người đàn ông khác tắm? Em thèm nhìn à, sao không nhìn tôi đi?”
Nói xong không chờ một giây nào hắn đã cởi sạch quần áo trước mặt cô.
Cơ thể hắn cơ bắp đầy đủ, múi nào ra múi đó hẳn hỏi.
Còn nữa rất trắng trẻo, sạch sẽ hoàn toàn không có một đám lông đen sì nào trước ngực.
Chỉ có ở phía dưới…
“Bị biến thái hả?” Cô quay lưng về phía hắn, nuốt nước bọt.
Mặc dù cơ thể hắn rất đẹp nhưng cô tuyệt đối không phải là một kẻ tham sắc.
La Mục Khải ôm cô từ phía sau, hắn thì thầm vào tai cô bằng chất giọng lạnh lẽo đặc trưng của âm hồn:“Tôi không đẹp bằng hắn ta sao, em nhìn thử đi, sờ thử đi.”
“Âm khí… Cho ta âm khí…”
Lại tới nữa rồi, Dương Uyển Chi lắc đầu chống cự lại sự khống chế sâu bên trong cô.
Thấy cô lắc đầu La Mục Khải còn tức điên hơn, hắn có cái gì không bằng cái tên Dung Thành ấy mà cô chê?
Một lực mạnh lôi Dương Uyển Chi lên giường, La Mục Khải hắn như một con sói hoang nhào tới vồ lấy cô…
“Dương Uyển Chi không cho phép em tơ tưởng đến người đàn ông khác, biết không hả?”
Hắn nâng cằm cô, cảnh cáo rồi lập tức hôn xuống.
Dương Uyển Chi sớm bị chi phối lý trí rồi, khi gần gũi hắn cô luôn bị thứ gì đó vô hình thôi thúc, muốn kháng cự cũng không được.
Nữ nhân ngồi ở trên người hắn nhấp nhô lên xuống, khiến cho La Mục Khải gầm gừ trong cuốn họng.
Hắn nhớ cô, nếu không phải vì muốn nhanh chóng hủy bỏ hôn sự chết tiệt kia thì hắn đã tới tìm cô từ sớm rồi.
Làm sao cho cô cái cơ hội đi rình mò người đàn ông khác.
“Thưa ngài Quỷ Vương có Nguyệt Lão tới tìm ngài ạ.”
Bất Âm nói vọng vào, hắn phất tay ra chỉ thị cho Bất Âm rồi tiếp tục chìm vào trong khoái cảm mãnh liệt mà người phụ nữ phía trên mang đến.
Xong việc, Dương Uyển Chi nằm xụi lơ trên giường của hắn.
Cô không nói chuyện, vì có nói cũng không biết nói cái gì.
Rõ ràng là cô cam tâm tình nguyện, còn trách được ai.
La Mục Khải xuống giường đem nước nóng lau rửa cơ thể cho cô, sau đó mới làm phép kéo tấm chăn đắp lên cơ thể xinh đẹp ấy.
Hắn hôn lên trán cô, dịu dàng nói:“Đợi tôi trở lại sẽ giải thích rõ với em, ngoan.
Tôi không làm em thất vọng đâu.”
Hắn mặc lại quần áo rồi đi khỏi phòng, lúc chỉ còn một mình cô.
Dương Uyển Chi mới thở dài vắt tay lên trán mà suy nghĩ, rốt cuộc cô bị thứ gì điều khiển vậy chứ?
Nằm một lúc cô xuống giường, ánh mắt liếc qua cửa sổ nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường dẫn một oan hồn đi về phía sông Vong Xuyên.
Cô gái đó là nữ quỷ cô gặp ở Dương gia, quái lạ cô ta đã bị bắt rất lâu rồi mà sao bây giờ mới chỉ đi tới chỗ này?
Không lẽ là, bỏ trốn?.