Dương Uyển Chi trèo từ cửa sổ phòng La Mục Khải ra ngoài, số cô đúng là có số leo trèo từ hôm qua tới giờ cô đã leo qua bao nhiêu bức tường rồi?
Cô lén lút đi sau bọn họ, rình mò.
Nữ quỷ ấy đi giống người vô hồn, hai người đen trắng ấy thì ở phía trước cô ta cầm dây xích dắt đi.
Dương Uyển Chi thấy rõ ràng là sợi xích sắt ấy từ từ tuột khỏi tay nữ quỷ, mà hai người đen trắng kia không hề hay biết.
Rồi một cảnh tượng đào thoát đập vào mắt cô, nữ quỷ nhân lúc hai người kia không chú ý liền lén lút bỏ trốn.
Dương Uyển Chi đứng ra chặn đường cô ta, thay vì hốt hoảng cô ta lại mừng rỡ khi thấy cô.
“Chị, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi.” Dương Bối Bối thấy cô liền xúc động tới mức rơi nước mắt.
“Cô… tìm tôi? Để làm gì?”
Nữ quỷ kéo tay cô vào một góc, như sợ người khác phát hiện.
Cô ta rù rì bằng chất giọng lạnh lẽo:“Em trốn ra tìm chị mà không tìm được lại bị bắt về, cũng may là nhìn thấy chị ở đây.”
Dương Uyển Chi hoàn toàn ngơ ngác.
“Đi theo em.”
Dương Bối Bối kéo tay cô băng qua mấy con đường, băng qua hầm chó dữ cô ấy cũng không hề sợ.
Cho đến khi cả hai đứng trước một cái Miếu hoang.
Lý do cô gọi đây mà “Miếu” vì trông nó rất cổ, kiến trúc nơi này thiết kế theo kiểu nhà của hồi xưa mà cô hay nhìn thấy trên tivi.
Bên trong bám đầy mạng nhện, trông có vẻ đã lâu chẳng ai đến đây.
Cô nhìn nữ quỷ, và hỏi:“Cô dẫn tôi tới đây làm gì?”
“Đi vào bên trong đã.”
Nữ quỷ đi xuyên qua cánh cửa, còn cô làm sao mà cô xuyên được.
Dương Bối Bối kinh ngạc nhìn cô, rồi nắm bàn tay cô cảm nhận được hơi ấm rõ rệt, cô ta lấp bấp:“Chị… Chị chưa chết sao?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy… Vậy tại sao chị lại ở đây được?”
Dương như rất ngạc nhiên vì điều này, Dương Bối Bối trợn mắt nhìn cô.
“Chuyện đó không quan trọng, để tôi trèo vào.”
Quả nhiên đúng là trúng giải độc đắc môn trèo tường, cô liên tục phải trèo tường.
Đến khi cả hai đã có mặt trong ngôi Miếu, nữ quỷ mới dẫn cô tiến vào trong.
Cổ nói:“Lần trước em có vô tình đi ngang qua đây nên mới biết được, chị nhìn xem người trong bức tranh ấy rất giống chị.”
Trước mặt Dương Uyển Chi là một bức hoạ được vẽ lên tường, cô gái trong bức tranh màu mực tuy đã bị phai mờ theo năm tháng nhưng vẫn nhận ra được nét tương đồng với cô.
Trong tranh cổ đang nấu một nồi nước “lèo” cốt cách mỹ nhân thể hiện rõ rệt qua gương mặt lẫn trang phục, dưới chân cô ta còn có một con hồ ly màu đen ba đuôi.
“Năm đó sau khi chị bị “Tế Quỷ” thì đột nhiên từ trên bàn ngồi bật dậy, cắn đứt cổ một người làm trong nhà.”
“Cái gì?” Cô trợn mắt cả kinh, cô sao có thể cắn đứt cổ người khác được.
Dương Bối Bối gật đầu, cổ nói tiếp:“Em nói thật đó, sau đó chị giống như biến thành người khác vậy.
Mỗi ngày đều muốn ăn gà sống, uống máu tươi.”
“Cô nói láo.”
Dương Bối Bối quỳ trước mặt cô, cuối gầm mặt nói:“Em biết là chị không chấp nhận được chuyện này, tất cả là lỗi của em.
Em sai rồi, đáng lý ra em không nên vì sợ chết mà nghe lời người khác cho chị uống cái thứ thuốc quái quỷ kia.”
“Thuốc?”
Dương Uyển Chi nhớ lại mảng ký ức hỗn loạn ấy, trước khi “Tế Quỷ” cô gái kia thật sự có uống canh, chén canh đó Dương Bối Bối nói đã bỏ thuốc vào đó.
Rốt cuộc ai là người ờ phía sau làm nên tất cả những chuyện này? Có phải là người đã điều khiển cô dạo gần đây hay không?
“Chị, còn một việc này nữa…”
*
Dương Uyển Chi đi lang thang trên đường Hoàng Tuyền, hốc mắt ươn ướt, đỏ hoe.
Thì ra tất cả chỉ là một vỡ kịch, thì ra là hắn gạt cô.
La Mục Khải xuất hiện trước mặt Dương Uyển Chi, hắn kéo cô ôm vào lòng, lo lắng hỏi:“Em lại chạy đi đâu vậy, tôi tìm em khắp nơi có biết không?”
“Anh tìm tôi? Để làm gì?” Cô thất thần nhìn xa xăm, người đàn ông này đã sắp xếp sẵn một cái bẩy để bẩy cô, vậy mà cô còn không biết.
Bị hắn gạt, gạt một cách triệt để.
“Em làm sao vậy? Bị thứ gì doạ sợ rồi sao?” Hắn nhíu mày quan sát cô.
“Phải, doạ sợ được tôi rồi.” Chinh hắn doạ cho cô sợ đó, cô sợ lòng dạ thâm sâu khó lường của hắn.
La Mục Khải xoa xoa lưng cô, hắn nói:“Đừng sợ, có tôi ở đây không thứ gì có thể làm hại được em đâu.
À phải rồi, tôi nói cho em nghe.
Tôi đã huỷ bỏ hôn sự với ma nữ đó rồi, làm Quỷ Hậu của tôi, nhé?”
“Tôi không có tình cảm với anh.
Tôi là con người sao có thể lấy một con Quỷ chứ?”
La Mục Khải nhíu mày nhìn cô, gương mặt hắn thất vọng thể hiện rõ ràng qua ánh mắt, môi hắn mím chặt.
Hai tay hắn nắm chặt vai cô, hắn nói:“Nếu em không muốn xuống dưới này thì tôi có thể đợi.
Đợi khi em hết kiếp rồi mới làm lễ cưới được không?”
“La Mục Khải anh nên hiểu rõ vấn đề đi, tôi không hề thích anh.
Chẳng có một cái lễ cưới nào ở đây đâu, tôi ghê tởm anh.”
Nói xong cô cởi chiếc nhẫn ngọc vứt thẳng vào người La Mục Khải.
Sau đó không quyến luyến gì mà đi thẳng về phía trước, cô cũng không biết mình đi đâu.
Tốt nhất là đi cho khuất mắt cái người đàn ông tệ bạc ấy..