Bị Dương Uyển Chi nói mấy câu đả kích, Dương ma ma đã tức giận đến mức đi xuống bếp nấu cơm rồi.
Cô thong thả đi lại giường cầm cuốn sách ấy lên xem, tựa đề của nó rất lạ, đó là một dòng chữ giống giống với tiếng Thái Lan mà sau khi cô dùng điện thoại tra cứu thì lại không dịch ra được nghĩa của nó.
Dương Uyển Chi tò mò lật mở trang đầu, hình ảnh đập vào mắt khiến cô thoáng ngạc nhiên.
Đây chẳng phải là “Đường Hoàng Tuyền” ở dưới Địa Phủ hay sao, cái bức ảnh này giống như là đứng chụp trực tiếp vậy, rất là giống luôn.
Cô trèo lên giường, đọc từng dòng chữ ghi trong sách.
Hai mắt dán chặt vào trong đó, hơn nửa ngày trời, đây là lần đầu tiên cô có hứng thú với sách vở.
“Chỗ này không đúng, dưới Địa Phủ không có Hắc Hồ Ly, cũng không có Mạnh Bà gì đó đâu.”
Cô đọc tới đoạn nói về Mạnh Bà thì cảm thấy sai nên tự nói với chính mình.
… Bộp bộp…
“xuống ăn cơm, trả sách cho mẹ!”
Dương ma ma nấu nướng xong thì lên tìm cô, rồi sẵn tiện lấy lại quyển sách.
Cô mới nói:“Cho con mượn đọc đi, sắp đọc xong rồi.”
“Mày bảo mày không tin mà.” Bà lườm cô.
“Con chỉ không tin mẹ thôi.”
Cô nói xong thong thả đi xuống nhà, bỏ lại Dương ma ma tức muốn chết…
*
Trong gian phòng chứa đầy sổ sinh tử, đám quỷ sai chạy tới chạy lui lùng sục khắp các ngóc ngách.
Sau cùng vẫn nhìn nhau và lắc đầu, cuối đầu cung kính báo cáo với Bất Âm:“Thưa ngài, sổ ghi chép đã bị đánh cắp rồi ạ.”
“Mất rồi? Các ngươi nói nghe dễ dàng như thế.
Ta phải ăn nói như thế nào với Quỷ Vương đại nhân đây hả?”
Bất Âm vươn tay bóp cổ một bộ xương, tay chân của bộ xưng ấy quờ quạng sau đó bị cô ta vứt mạnh xuống thành một đống xương vụn.
Những quỷ sai còn lại run lẩy bẩy, cuối đầu không dám hó hé dù chỉ một lời.
“Tiếp tục tìm kiếm, nếu như tìm không ra thì các ngươi tự biết hậu quả đi.”
Nói xong Bất Âm tức giận rời đi.
Gần đây cô đã phiền lòng nhiều việc, hôm nay lại còn thêm chuyện mất sổ ghi chép nữa, khiến cô cực kì cáu gắt.
Sổ ghi chép là quyền sổ dùng để ghi lại tất cả các sự kiện, người và vật đã tồn tại dưới Địa Phủ từ thuở khai sơ.
Cuốn sổ ấy nói không có giá trị nhưng lại cực kì quan trọng, nó đánh dấu tất cả các cột mốc quan trọng của Địa Phủ kể cả việc La Mục Khải nhậm chức Quỷ Vương như thế nào.
Nếu bây giờ nói mấy quyển sổ ấy, hắn không nổi trận lôi đình mới là lạ.
La Mục Khải hiện tại không có ở Địa Phủ, hắn đã cùng Nguyệt Lão đi lên Thiên giới để hủy đi hôn sự với quỷ nữ Hiểu Huyên rồi.
Tạm thời cô có thể câu kéo được một chút thời gian, hy vọng có thể tìm ra quyển sổ ấy.
*
Dung Thành mời Dương Uyển Chi về nhà anh ăn bánh uống trà, bọn họ vốn không thân thiết như vậy nhưng vì anh đến tận nơi lôi kéo cô cũng không thể không đi được.
Lần này anh không dẫn cô về ngôi biệt thự lần trước mà là một ngôi biệt thự khác, tính ra nó cũng gần với nhà cô lắm.
Nói chính xác hơn là cô gần với nhà anh, vì nhà anh nằm ngay trung tâm thành phố mà.
“Uyển Chi lâu rồi mới có dịp gặp cô đó, vụ án lần trước thật sự là kinh thiên động địa.” Anh nói.
“Đó là lần đầu tiên tôi bị cảnh sát hỏi đấy.”
Bọn họ trò chuyện một lúc, cô mới nói muốn đi toilet một chút.
Thật ra đối với người không thân, cô cũng không thích trò chuyện lắm.
Dương Uyển Chi bấm chốt cửa toilet, cũng định “giải toả nổi buồn” nhẹ nhẹ thôi, lúc cô ấn xả nước bồn cầu lại bị nghẹt.
Hình như có cái gì đó mắc kẹt thì phải…
Cô lúng túng ấn nút giật nước thêm mấy lần nữa, với hy vọng sẽ xoá sổ được những thứ dơ bẩn từ cơ thể mình tiết ra.
“Sao mà đen thế không biết!”
Cô nhăn nhó, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh tìm cách sửa đường nước đang bị nghẹt.
Thấy bồn nước ở phía sau bồn cầu, cô mới trèo lên trên đó với vào trong.
Vì chiều cao của bồn nước cơ bản là cao hơn cô, nên cô chỉ thấy được phần trên của bồn thôi.
Dương Uyển Chi đưa tay vào làn nước quờ quạng cầu mong có thể lấy ra được thứ làm mắc kẹt lối thoát.
Bàn tay của cô dường như mắc phải thứ gì đó, Dương Uyển Chi giơ lên xem.
Tóc?
Trên tay cô vướng rất nhiều tóc, trông rất ghê rợn.
Lập tức cô té ngã xuống sàn, hét lên một tiếng kinh hãi.
Cảnh tượng này giống như với phim kinh dị trên tivi vậy, tim cô đập nhanh, mặt tái mét.
“Uyển Chi, Uyển Chi cô sao vậy, có bị sao không đó?” Dung Thành đập cửa bên ngoài, cất giọng lo lắng hỏi vọng vào trong.
Cô đi lại mở cửa cho anh, lập tức nói cho anh nghe những gì mà mình vừa trải quả.
Nhưng thay vì sợ hãi, anh lại mỉm cười và thật bình tĩnh nói:“Tóc mắc kẹt cũng bình thường thôi mà, để tôi gọi người tới vệ sinh.
Làm cô sợ rồi hả, thật ngại quá!”
“Nhưng mà nhiều tóc lắm.” Cô nhắc lại, cố ý muốn nói cho anh hiểu là sự việc này không bình thường.
“Cô đừng hoảng sợ, lát tôi gọi bên vệ sinh tới dọn dẹp.
Giờ tôi đưa cô ra ngoài, đừng sợ có tôi đây.”
Dương Uyển Chi không thể làm khác, nhưng trong lòng cô dấy lên nghi ngờ.
Tại sao trong bồn nước lại có tóc?
Còn vì sao Dung Thành lại bình tĩnh như vậy?.