“Bắt đầu đi!”.

Anh ta quát lớn, xông về phía Lâm Chính.

“Lý Hạ! Con quay lại đây!”, đại sư Phong Liệt sốt sắng, lập tức lao lên.

Thực lực của Lý Hạ còn không bằng cả Trần Hạc, anh ta xông lên không phải tìm chết hay sao!

“Ha ha, không biết lượng sức!”, Hoắc Kiến Quốc khẽ cười nói.

Người của Thượng Võ Quán cũng hí hửng nhìn lại.

Thủ đoạn của Lý Hạ quả thật không thua kém gì hai người trước, anh ta nghé mới sinh không sợ hổ mới dám ra tay với Lâm Chính.

Theo tình hình lúc trước, e rằng anh ta cũng sẽ bị Lâm Chính đánh bại sau một chiêu!

Nắm đấm của Lý Hạ đánh tới.

Lâm Chính vẫn đứng yên không nhúc nhích, để mặc nắm đấm của anh ta đánh tới.

Mọi người gần như có thể đoán được tình hình sau đó.

Nhưng vào lúc này…

Ầm!

Nắm đấm đó đánh mạnh vào người Lâm Chính.

Lâm Chính đột nhiên lùi lại hai bước, sau đó… ngồi phịch xuống đất.

“Cái gì?”.

Đám người Hoắc Kiến Quốc đang nắm chắc phần thắng trợn tròn mắt, há hốc miệng, tất cả ngây ra.

“Tôi thua rồi”.

Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên nói, sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, anh quay người đi về phía Hoắc Kiến Quốc.

Đầu óc người của Thượng Võ Quán và người qua đường ở xung quanh đều trống rỗng.

Thua?

Sao có thể!

Thua cái rắm!

Đây rõ ràng là Lâm Chính cố ý nhận thua!

Anh chỉ là không muốn đánh nữa.

“Ấy, không đúng, Lâm Chính, cậu… cậu đang làm gì vậy?”, Hoắc Kiến Quốc vội vàng tiến lên hỏi.

“Thầy Hoắc, thể lực tôi không tốt, không đánh được nữa, để những người khác của Thượng Võ Quán lên đi. Tôi thấy Hoắc Ngạo không tệ. Hoắc Ngạo, đến lượt anh rồi, anh là người nhà họ Hoắc, không giành vinh quang cho Thượng Võ Quán sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cái này…”.

Hoắc Kiến Quốc cạn lời.

Sắc mặt Hoắc Ngạo tái mét.

Đại sư Phong Liệt loáng thoáng cảm nhận được gì đó, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Lý Hạ.

Lý Hạ nói với bên kia: “Người của Thượng Võ Quán các người chỉ có chút năng lực vậy thôi sao? Còn ai nữa mau ra đây! Đừng làm rùa rút đầu nữa!”.

Câu này khiến sắc mặt của mấy người trong Thượng Võ Quán trắng thêm…

“Lâm Chính, rõ ràng anh có thể đánh, vì sao lại nhường? Anh mau xông lên cùng tôi, giải quyết đám người Phong Liệt, mau lên!”, Hoắc Ngạo buồn bực, quay đầu hét lên với Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play