Người tên Trương Long sửng sốt, đang định nhấc tay tiếp tục đánh về phía Lâm Chính. Lâm Chính đột nhiên trở tay duỗi tới, nhanh như chớp bóp lấy cổ người đó, sau đó quăng mạnh vào cây đại thụ ở một bên.

Rắc!

Cây đại thụ bị đâm nứt ra.

Còn người tên Trương Long thì run rẩy, sau đó người mềm nhũn ngã xuống, ngất đi.

“Hả?”.

Người ở đây sợ đến mức mặt tái xanh, vẻ mặt không tin nổi.

Lại một chiêu đánh bại Trương Long!

Người này là ai? Sao lại lợi hại như vậy? Từ lúc nào Thượng Võ Quán lại xuất hiện một nhân vật như vậy?

Đại sư Phong Liệt không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Đám người Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo sắp điên lên rồi.

“Lâm Chính này sao lại lợi hại như vậy?”, Tịch Lưu Hương run rẩy hỏi.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của cô ta.

Hoắc Ngạo toát mồ hôi lạnh.

Anh ta cứ nghĩ Lâm Chính dễ bắt nạt, vốn muốn tìm lại mặt mũi, nhưng bây giờ xem ra anh ta đã sai rồi…

Lâm Chính… không đơn giản như anh ta nghĩ.

Nếu mình thật sự đánh nhau với Lâm Chính, e rằng kết cục còn thê thảm hơn những người này.

Hoắc Ngạo không khỏi run rẩy.

Hoắc Kiến Quốc thì vô cùng vui mừng, ông ta cười lớn, nói với đại sư Phong Liệt: “Thế nào? Phong Liệt, bây giờ biết chỗ lợi hại của tôi chưa?”.

“Khốn nạn!”.

Đại sư Phong Liệt tức tối, biểu hiện của Lâm Chính quả thật vượt ngoài dự liệu. Nếu thực lực của Trần Hạc, Trương Long cũng không thể qua được một chiêu của Lâm Chính, vậy những đệ tử khác ra trận hơn phân nửa cũng sẽ thất bại thảm hại.

Từ bao giờ Thượng Võ Quán lại xuất hiện một người siêu phàm như vậy?

“Phong Liệt, sao hả? Có phải ông hết người rồi không? Vừa rồi không phải ông muốn tính sổ với chúng tôi sao? Hay là ông định đích thân ra tay?”, Hoắc Kiến Quốc mỉm cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Lâm Chính quả thật đã cho ông ta một bất ngờ lớn.

Đại sư Phong Liệt siết chặt nắm đấm, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.

Đến giờ phút này, ông ta chỉ đành tự mình ra tay.

Nhưng một đệ tử khác đột nhiên đứng ra.

“Sư phụ, người không thể ra tay, nếu không sẽ chỉ đắc tội với Sùng Tông Giáo!”.

“Vậy phải làm sao?”, đại sư Phong Liệt nghiến răng hỏi.

“Xin hãy để đệ tử ra trận, mặc dù đệ tử không thể chiến thắng người này, nhưng đệ tử sẽ cố hết sức có thể để dồn ép người này. Người của chúng ta đông hơn Thượng Võ Quán, con không tin chúng con đánh luân phiên mà không tiêu hao được sức lực anh ta!”, đệ tử đó kiên định nói.

“Đồ đệ… Chuyện này…”, đại sư Phong Liệt có chút không nhẫn tâm, muốn khuyên can.

Nhưng đệ tử đó đã tiến lên phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play