“Vì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Rõ ràng anh vẫn còn đánh được!”.

“Nhưng tôi đâu phải người của Thượng Võ Quán”, Lâm Chính nói.

Anh nói xong, mọi người đều rộ lên xôn xao…

Xung quanh xôn xao.

Ai cũng bị câu nói của Lâm Chính làm kinh ngạc.

“Cái gì? Cậu không phải người của Thượng Võ Quán? Hoắc Kiến Quốc! Chuyện này là sao? Thượng Võ Quán các ông hết người rồi sao? Lại còn mượn chi viện bên ngoài?”, đại sư Phong Liệt

“Chuyện… Chuyện này…”, Hoắc Kiến Quốc có vẻ mặt khó coi, không biết nên trả lời thế nào.

Câu nói của Lâm Chính hoàn toàn khiến ông ta không còn đường lui.

“Hừ, tôi đã nói rồi, Thượng Võ Quán của ông sao có thể có người giỏi như vậy. Hoắc Kiến Quốc, ông giỏi thật đấy!”, đại sư Phong Liệt cười nhạt, nói.

“Nếu đã như vậy, Hoắc Ngạo, anh ra đây đi! Anh là truyền nhân của Hoắc Thượng Võ, tôi nghĩ trong những người này, anh có thực lực mạnh nhất. Anh ra đây, đánh với tôi!”, Lý Hạ quát lên.

Sắc mặt Hoắc Ngạo trắng bệch. . Web đọc 𝗇ha𝗇h 𝒕ại + 𝑻rU𝓂𝑻r u𝘺ệ𝗇.𝘷𝗇 +

Mặc dù thực lực của Lý Hạ không bằng Trần Hạc và Trương Long trước kia, nhưng vẫn là một cao thủ. Hoắc Ngạo là truyền nhân của Hoắc Thượng Võ, thật ra thiên phú không tính là cao. Giải quyết vài đệ tử bình thường còn được, nếu muốn đối phó với Lý Hạ, chưa nói có thua hay không, sợ rằng anh ta có thắng cũng rất thê thảm.

“Đều tại thằng khốn mày nhiều lời!”, Hoắc Ngạo bực bội, âm thầm mắng chửi Lâm Chính.

“Anh đang chửi tôi sao?”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Hoắc Ngạo.

Hoắc Ngạo run rẩy, dường như mới ý thức được, vừa rồi người này dùng hai chiêu đã giải quyết gọn Trần Hạc và Trương Long, anh ta sao có thể chọc vào người này được?

Lúc này, người của Thượng Võ Quán đều ai oán nhìn Lâm Chính.

Hoắc Kiến Quốc cũng vậy.

“Tiểu Lâm, cậu thật khiến tôi thất vọng. Chúng tôi đưa cậu đến đây thì cậu chính là một phần của Thượng Võ Quán tôi, bây giờ cậu lại vạch rõ giới hạn với chúng tôi là ý gì? Qua cầu rút ván sao?”, Hoắc Kiến Quốc thấp giọng quát khẽ, trên mặt tràn đầy tức giận.

“Qua cầu rút ván? Tôi hỏi ông, vì sao khi con trai ông hãm hại tôi, ông không lên tiếng? Nếu tôi không có chút bản lĩnh, ông có biết kết cục bây giờ của tôi như thế nào không?”, Lâm Chính hỏi.

Hoắc Kiến Quốc biến sắc, sau đó hạ giọng nói: “Tôi đang chuẩn bị ra tay giúp cậu!”.

“Vậy ông còn muốn tôi thế nào? Giúp Thượng Võ Quán các ông? Không thành vấn đề, ông dạy dỗ con trai ông trước đi!”, Lâm Chính nói: “Nếu ông không dạy được thì để đồ đệ của đại sư Phong Liệt dạy”.

“Cậu… Lâm Chính! Cậu thật ngang ngược! Cậu muốn dạy dỗ tôi sao?”, Hoắc Kiến Quốc tức giận.

“Tôi nể mặt ông cụ Hoắc mới khách sáo với các người một chút, bằng không, ông nghĩ các ông là gì trong mắt tôi?”, Lâm Chính cũng không khách sáo, lạnh lùng hừ một tiếng.

Anh không có thiện cảm gì với hai bố con Hoắc Kiến Quốc.

Hoắc Ngạo không cần nói, anh ta cứ luôn đối đầu với anh, âm thầm giở thủ đoạn hại anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play