Lúc này sắc mặt của Hoắc Thượng Võ mới dịu đi một chút, quay sang nói với Lâm Chính: “Tiểu Lâm, ăn xong cậu hãy nghỉ ngơi, ngày mai đi cùng bọn nó đến Sùng Tông Giáo”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

“Có khó khăn gì thì cứ nói, Kiến Quốc!”.

“Sao vậy bố?”, người đàn ông trung niên râu quai nón kia lên tiếng.

“Ngày mai con dẫn bọn ranh con này đến Sùng Tông Giáo mừng cưới nhé”, Hoắc Thượng Võ nói.

“Bố không đi sao?”, mọi người đều rất ngạc nhiên.

“Ngày mai bố phải đến Hiệp hội Võ thuật, huống hồ những dịp thế này bố cũng không muốn tham gia nữa, các con đi là được rồi”.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. A Chức
2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô
4. Em Quyến Rũ Hơn Họ
=====================================

“Việc này… Vâng ạ!”.

Mọi người gật đầu.

Ăn cơm xong, một mình Lâm Chính trở về phòng, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.

Nhưng anh vặn vòi mà không thấy nước chảy ra.

“Mất nước sao?”.

Lâm Chính nhíu mày, mặc lại quần áo, đi ra ngoài.

“Sao vậy cậu Lâm?”.

Đúng lúc này, một người giúp việc đi qua hành lang nhìn thấy Lâm Chính, khó hiểu hỏi.

“Tôi muốn tắm nhưng không có nước, bị mất nước sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Mất nước?”.

Người giúp việc nhìn phòng của Lâm Chính, sau đó vỗ đầu nói: “A… Xin lỗi cậu Lâm, phòng tắm của phòng này bị hỏng… Thực sự rất xin lỗi, để tôi đổi phòng khác cho cậu”.

“Không cần đâu, đồ đạc chuyển đi chuyển lại cũng phiền phức, tìm một phòng trống cho tôi tắm là được rồi”, Lâm Chính cười nói.

“Được, cậu sang phòng bên cạnh tắm đi”.

Người giúp việc cười nói, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa của phòng bên cạnh.

Lâm Chính cũng không khách sáo, liền chui vào phòng vệ sinh thay quần áo tắm rửa.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh có chút thở không kịp.

Giải quyết xong chuyện của Sùng Tông Giáo thì cũng nên chuẩn bị cho chuyện của đại hội rồi.

Lâm Chính nhìn 15 giọt Lạc Linh Huyết ở cổ tay, ánh mắt rực lửa.

“Còn 5 giọt nữa… Còn thiếu 5 giọt nữa…”, Lâm Chính thì thào.

Sau khi lấy được 5 giọt đó… thì nhà họ Lâm có là gì trong mắt anh chứ?

Nửa tiếng sau, Lâm Chính vừa lau mái tóc ướt rượt vừa đi ra, chuẩn bị thay quần áo để đi ngủ.

Nhưng vừa ra khỏi phòng vệ sinh anh liền nhìn thấy một cô gái đang mặc quần áo ngủ nằm trên giường.

Đó chính là cô gái tóc ngắn trên bàn cơm lúc trước.

Lâm Chính sửng sốt.

Anh còn nhớ cô gái này tên là Tịch Lưu Hương.

Nhưng cô gái tóc ngắn kia không có gì là ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt đầy đùa cợt và trêu ghẹo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play