“Câm miệng! Tất cả câm miệng cho tôi! Còn ra thể thống gì hả?”.

Hoắc Thượng Võ vô cùng tức giận, đập bàn quát.

Lúc này bọn họ mới ngừng cười.

“Các cậu có ý gì hả? Các cậu coi thường Đông y sao? Đây là bảo bối mà tổ tiên chúng ta truyền lại! Tôi cấm các cậu bôi nhọ!”, Hoắc Thượng Võ nổi giận đùng đùng nói.

“Nhưng ông ơi… so với Tây y thì Đông y vẫn hơi lép vế! Đông y có tác dụng quá chậm, cho dù là những thuốc mỡ gì đó, nếu không mất mười ngày nửa tháng thì còn lâu mới khỏi. Cháu đi khám Tây y thì vài ngày đã thấy hiệu quả rồi”, Hoắc Ngạo nhún vai nói.

“Phải đấy ông chủ, bây giờ tôi toàn đi khám Tây y”.

“Không thể phủ nhận Đông y quả thực có hiệu quả, nhưng tôi cảm thấy đây đều là những thứ sắp bị đào thải, thời này cũng chỉ có ông mới thích thôi”.

“Toàn là những thứ lỗi thời”.

“Phải đấy!”.

Mấy thanh niên khác cũng nhao nhao nói.

Bọn họ miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Chính thì tỏ rõ sự ngạo mạn và khinh bỉ.

“Các cậu…”

Hoắc Thượng Võ tức đến run người.

“Các cậu nói ít thôi, ăn đi!”.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên để râu quai nón, vẻ mặt rất uy nghiêm ở bên cạnh trầm giọng quát.

Bấy giờ bọn họ mới im miệng.

“Ông Hoắc, bỏ đi”.

Lâm Chính cũng nói một câu, khuôn mặt không có cảm xúc gì.

Có khách ở đây, ông cụ Hoắc cũng không tiện nổi giận, chỉ đành ngồi xuống.

“Tiểu Lâm, tại tôi không biết dạy chúng nó, bọn ranh con này càng ngày càng không biết tốt xấu, cậu đừng để bụng”, Hoắc Thượng Võ nói.

“Tôi biết, bọn họ còn trẻ, tầm nhìn hạn hẹp, tôi không trách bọn họ, chờ bọn họ lớn rồi sẽ hiểu thôi”, Lâm Chính cười đáp.

“Thằng khốn, anh nói ai tầm nhìn hạn hẹp?”.

Hoắc Ngạo bất mãn, đập bàn đứng dậy trừng mắt chửi Lâm Chính.

“Tôi nói anh đấy”, Lâm Chính nói thẳng.

“Khốn kiếp! Xem tôi có đánh chết anh không!”.

Hoắc Ngạo nổi giận, đang định rời khỏi chỗ ngồi xông về phía Lâm Chính.

“Ngồi xuống!”.

Hoắc Thượng Võ nổi trận lôi đình, gầm lên.

Cả người Hoắc Ngạo run rẩy.

“Làm phản à? Mày muốn làm phản à? Ăn cơm đi!”, Hoắc Thượng Võ giận dữ nói.

Thấy ông cụ Hoắc nổi giận như muốn ăn thịt người, cuối cùng Hoắc Ngạo cũng kiềm chế lại.

Anh ta cắn răng, thầm hừ một tiếng, rồi trở lại chỗ ngồi.

“Ai còn láo toét nữa thì cút khỏi Thượng Võ Quán cho tôi!”, Hoắc Thượng Võ quát.

Ai nấy cúi đầu không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play