Lâm Chính nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không đúng.

“Sao cô lại ở đây?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh đoán xem!”, Tịch Lưu Hương cười nói.

Lâm Chính không nói gì.

Nhưng đúng lúc này, Tịch Lưu Hương lại lên tiếng.

“Tôi cho anh tự lựa chọn!”.

“Lựa chọn gì?”.

“Lập tức quỳ xuống, sủa ba tiếng, sau đó tự vả 100 cái!”, Tịch Lưu Hương chưa kịp nói gì thì một đám nam nữ bước vào, một người trong số đó chính là Hoắc Ngạo.

Bọn họ chặn cửa lại, bây giờ Lâm Chính muốn chạy cũng không còn kịp nữa.

“Nếu tôi không làm vậy thì sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Vậy tôi chỉ đành kêu lên là cưỡng hiếp vậy!”, Tịch Lưu Hương cười tươi rói, lập tức kéo một bên áo xuống.

“Bây giờ anh chỉ mặc một chiếc quần lót, còn Tịch Lưu Hương mặc đồ ngủ, cảnh tượng này, e rằng ngoài kẻ mù thì ai cũng có thể đoán được, anh dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch! Anh mà không ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, thì sợ là anh sẽ chết rất thảm”, Hoắc Ngạo cười nói.

“Các anh muốn hãm hại tôi?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Đúng vậy, chúng tôi muốn hãm hại anh đấy, làm sao nào?”.

“Đây chính là kết cục của việc đối đầu với anh Ngạo của chúng tôi!”.

“Chẳng phải anh ghê gớm lắm sao? Kêu lên đi! Ra vẻ nữa đi!”.

“Ha ha ha, bây giờ thì biết sự lợi hại của chúng tôi rồi chứ?”.

Mấy tên đàn em ở phía sau cười hô hố, càng chửi rủa Lâm Chính không chút khách khí.

Lâm Chính hít sâu một hơi, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Còn không mau quỳ xuống? Ông đây không có nhiều kiên nhẫn đâu!”, Hoắc Ngạo quát.

Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng bất động.

Chỉ thấy anh lắc đầu, bình thản nói: “Xin lỗi, tôi từ chối!”.

“Được lắm, đây là anh tự chuốc lấy đấy nhé!”, ánh mắt Hoắc Ngạo đầy dữ tợn.

Còn Tịch Lưu Hương cũng không do dự nữa, gào mồm kêu lên.

“Cưỡng hiếp! Sàm sỡ! Cứu tôi với… A… Anh muốn làm gì? Cứu tôi với…”

Tiếng hét của cô ta the thé như muốn xé toạc trời đêm.

Cùng với tiếng hét này, nửa Thượng Võ Quán cũng trở nên xôn xao.

Vô số tiếng bước chân lao tới…

“Chuyện gì vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Âm thanh vừa rồi là của Lưu Hương sao? Lưu Hương bị sao thế?”

“Ai dám làm chuyện cầm thú như vậy tai Thượng Võ Quán của chúng ta vậy?”

Âm thanh tức giận vang lên. Hoắc Ngạo cùng không hề khách khí, anh ta gầm lên: “Lâm Chính, đồ cầm thú này, tôi phải đập chết anh!”

Nói xong, cả đám người bổ nhào về phía Lâm Chính. Lâm Chính lập tức lùi lại, lật bàn tay tung quyền về phía Hoắc Ngạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play