“Dừng xe”.

Bà Hoa hét lên the thé. Chiếc xe cứu thương phanh gấp, tấp vào bên đường. Bà ta tái mặt, cướp điện thoại trong tay Hoa Thanh Tùng, vội vàng gọi lại cho số điện thoại vừa gọi tới. Thế nhưng dù bà ta có gọi bao nhiêu thì bên kia cũng không nghe máy.

“Chuyện…chuyện gì thề này? Không phải ông nói nước Mễ đã đồng ý chữa cho con trai tôi rồi sao? Sao giờ họ lại đột nhiên lật mặt vậy?”, bà Hoa gầm lên với Hoa Thanh Tùng.

“Tôi cũng không biết”, Hoa Thanh Tùng siết chặt nắm đấm.

Một lúc sau ông ta giành lại điện thoại, gọi một số ở nước ngoài. Ông ta lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Tôi đã hỏi vài người bạn nước Mễ, bọn họ đều nói, nếu như phó hội trưởng Anna mà đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, dù đó là vị hội trưởng kia…”

“Không thể nào”, Bà Hoa tối sầm mặt, mềm nhũn người giống như bị mất hồn.

“E rằng…tất cả đều có liên quan tới vị thần y Lâm đó”, Hoa Thanh Tùng lạnh giọng.

“Cái người họ Lâm đó sao?”, bà Hoa đột ngột ngẩng đầu.

“Bà còn nhớ trước lúc cậu ta đi có gọi điện thoại không? Bà nghĩ xem lúc gọi cậu ta đã nói gì?”

“Điều này…”

Bà Hoa suy nghĩ, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng. Rõ ràng là bà ta đang nhớ lại lúc đó: “Không thể nào…Không thể nào? Một bác sĩ Đông y sao có thể ra lệnh cho cả một Hiệp hội được chứ? Hơn nữa còn là cô Anna. Tất cả là giả, chắc chắn là giả”.

Bà Hoa không thể chấp nhận được chuyện này. Đó là tổ chức quốc tế cơ mà. Là tổ chức đại diện cho giới y học toàn cầu, biết bao nhiêu nhiều người chỉ biết ngước nhìn.

Nhà họ Hoa ở trong nước cũng được coi là tầm cỡ nên đôi khi vẫn có thể xếp được lịch hẹn với tổ chức này. Vậy mà thần y Lâm đó…chỉ gọi có một cuộc đã khiến cả hiệp hội từ chối điều trị cho nhà họ Hoa sao?

Lẽ nào thể diện của thần y Lâm còn to hơn cả nhà họ Hoa nữa? Không đời nào! Bà Hoa run rẩy, không dám tin.

“Đối diện với sự thật thôi. Bà còn nhớ đại chiến y học Trung Hàn không, cô Anna từng tới Giang Thành xem thi đấu đấy”, Hoa Thành Tùng lên tiếng.

“ý của ông là…”

“Tôi nghĩ thần y Lâm đã thiết lập mối quan hệ với cô Anna từ thời điểm đó. Thần y Lâm đại diện cho Đông y trong nước, tổ chức Y học nước Mễ đương nhiên là coi trọng cậu ta. Vì vậy tôi cho rằng, mối quan hệ giữa cậu ta và cô Anna chỉ đơn giản là về mặt lợi ích. Không quá sâu sắc”.

“Hóa ra là vậy…”

“Điều ngạc nhiên là không ngờ sức mạnh của thần y Lâm lại lớn đến vậy, vươn được cả ra nước ngoài. Nếu cứ tiếp tục thì e rằng bệnh của con trai chúng ta sẽ không thể chữa mất…”, Hoa Thanh Tùng thở dài.

“Không, không được. Chúng ta chỉ có một đứa duy nhất, không thể để tuyệt tông được”, bà Hoa lại kích động gào lên: “Thanh Tùng, ông phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách cứu con trai chúng ta! Nhất định”

Bà ta ôm chặt cánh tay của Hoa Thanh Tùng lắc qua lắc lại. Hoa Thanh Tùng vung tay, tức giận quát: “Đừng có làm ồn nữa”.

Bà Hoa đành khóc thút thít.

“Chuyện đã thành ra như này, chỉ có thể cầu xin người họ Lâm đó thôi”, Hoa Thanh Tùng nói với vẻ vô cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play