“Thầy Lâm, sao thầy lại nghĩ tới mà gọi điện cho tôi vậy? Trời ạ, Anna thực sự rất vui!”, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nữ không lưu loát nhưng rất kích động.

“Có phải hôm nay mọi người tiếp nhận một bệnh nhân không?”, Lâm Chính hỏi.

“Hôm nay chúng tôi đã nhận rất nhiều bệnh nhân, anh nói tới ai?”.

“Ở Thượng Hỗ, Hoa Quốc”.

“Ồ… Người tên là Hoa Mãn Thần sao?”, Anna khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”.

“Hoãn cuộc hẹn với anh ta giúp tôi”, Lâm Chính nói.

“Ồ? Anh ta đắc tội với thầy sao?”.

“Phải”.

“Hừ, dám ức hiếp thầy, quá đáng ghét. Thầy yên tâm, tôi sẽ giúp thầy trút cơn giận này”, Anna căm phẫn nói.

“Được”.

Lâm Chính nói, sau đó cúp máy, quay người rời khỏi nhà họ Hoa.

Hoa Thanh Tùng và bà Hoa không hiểu ra sao.

“Cậu ta gọi cho ai vậy?”, bà Hoa khó hiểu hỏi.

“Không biết, mặc kệ, không còn sớm nữa, mau ra sân bay thôi”, Hoa Thanh Tùng nhìn đồng hồ, nói.

Bà Hoa mới phản ứng lại, lập tức cho người đẩy Hoa Mãn Thần từ trong phòng ra.

Bây giờ trong đầu bà ta chỉ nghĩ tới làm sao chữa trị cho con trai mình, sau đó để con trai mình hoàn chỉnh nguyên vẹn đứng trước thần y Lâm, vả mặt cậu ta.

Một chiếc xe cấp cứu dừng trước trang viên nhà họ Hoa, vài người y tá hợp sức khiêng Hoa Mãn Thần vào trong xe, nhanh chóng đi đến sân bay.

“Ha, tên họ Lâm kia đúng là tự đại, y thuật của cậu ta quả thật không tệ, chỉ tiếc so với Tổ chức Y tế nước Mễ thì thua kém quá nhiều. Cậu ta thật sự nghĩ rằng chúng ta nhất định phải cầu xin cậu ta hay sao? Đợi khi cậu ta nhìn thấy Hoa Mãn Thần nguyên vẹn khỏe mạnh, cậu ta sẽ biết sức mạnh của nhà họ Hoa chúng ta. Đến lúc đó, vẻ mặt của cậu ta chắc sẽ đặc sắc lắm”, trên xe bà Hoa cười nhạt liên tục.

“Đắc tội với người này cũng không phải chuyện tốt đối với nhà họ Hoa chúng ta. Nếu đã trở thành kẻ địch thì phải nghĩ cách giải quyết cậu ta”, Hoa Thanh Tùng nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói.

“Ông định làm thế nào?”, bà Hoa căng thẳng, vội hỏi.

Hoa Thanh Tùng không nói gì.

Đúng lúc này, điện thoại của ông ta đột nhiên rung lên.

Hoa Thanh Tùng xem số điện thoại, lập tức bắt máy.

Một lát sau, sắc mặt ông ta biến đổi, vội dùng tiếng Anh nói:

“Cậu nói cái gì? Ca phẫu thuật… bị hủy bỏ?”.

“Phải, ông Hoa, đây là ý của Phó hội trưởng Anna”, đầu kia điện thoại, nhân viên y tế nước Mễ nói.

Nghe vậy, Hoa Thanh Tùng như bị sét đánh, cả người đứng sững tại chỗ.

“Xảy ra chuyện gì?”, bà Hoa vội hỏi.

“Phó hội trưởng Anna… từ chối chữa trị cho Mãn Thần…”, Hoa Thanh Tùng chậm rãi nói.

“Cái gì?”.

Bà Hoa sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play