“Cái gì? Tìm cái người họ Lâm đó sao? Tôi nói rồi, tôi thà chết chứ không làm thế?”, bà Hoa nói.

“Không tìm cậu ta, chúng ta còn có thể tìm ai? Không phải bà bảo tôi cứu con trai tôi sao? Giờ là lúc nào rồi, còn lựa chọn khác à?”, Hoa Thanh Tùng trừng mắt gầm lên.

Bà Hoa im lặng. Hoa Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, định châm điếu thuốc nhưng thấy đang trong xe nên lại cất đi. Ông ta lạnh lùng nói: “Tôi biết bà tức, tôi có khác gì? Nhưng bà yên tâm, chúng ta cầu xin cậu ta trước. Đợi sự việc giải quyết xong thì nợ nào cần tính sẽ tính”.

“Ý ông là lấy “nhu” thắng “cương” trước à…”, bà Hoa hỏi.

“Cứu con trai trước đi”, Hoa Thanh Tùng nói. Bà Hoa mím môi, không nói gì.

“A Lộc”.

“Thưa ông, ông có gì dặn dò ạ?”

“Lập tức chuẩn bị một phần quà lớn sau đó tới khách sạn Minh Châu”.

“Vâng thưa ông”.

Chiếc xe nhanh chóng lái tới khác sạn Minh Châu.



Lúc này, tại phòng tổng thống trong khách sạn, Lâm Chính đang đứng bên cửa sổ, im lặng ngắm nhìn cảnh đêm của Thượng Hỗ.

Những gì nhà họ Hoa làm anh đều biết cả.

Mã Hải bị người ta dạy dỗ nhưng vết thương không quá nghiêm trọng. Lâm Chính lần này tới không chỉ vì chuyện của y quán mà là vì còn muốn giải quyết luôn cả những kẻ địch của tập đoàn Dương Hoa.

Nhưng anh không định sẽ sử dụng vũ lực nữa. Bởi vì gần đây việc anh xử lý Quảng Liễu và Nam Phái đã gây ra sự chú ý ở Yên Kinh. Anh đã gài người thăm dò tình hình, đương nhiên biết là phía Yên Kinh định làm gì. Nghe nói là họ đã cho người tới Giang Thành để điều tra rồi.

Thứ hai là vì lúc này tình hình ở Thượng Hỗ phức tạp hơn trước đây rất nhiều. Nếu anh ra tay thì sẽ càng gây ra rắc rối lớn hơn mà thôi.

Hiện tại Lâm Chính chú trọng nhất là khu vực Yên Kinh. Trước mắt anh không muốn tạo thêm bất kỳ kẻ địch nào nữa.

Đương nhiên. Anh tới đây không phải vì muốn nhà họ Hoa xin lỗi. Anh muốn tính sạch từng món nợ một, mỗi nón tính như thế nào, tính bao nhiêu?

Reng…reng…

Đúng lúc này, có tiếng điện thoại vang lên.

“Nhà họ Hoa gọi đến rồi à?”

Lâm Chính đặt ly rượu xuống đi tới bên bàn cầm điện thoại lên. Thế nhưng khi nhìn thấy số điện thoại thì anh lập tức chau mày. Anh do dự nhưng vẫn nghe máy.

“Là Lâm Chính phải không?’

Một giọng nói ngạo mạn từ đầu dây bên kia vọng tới.

“Đúng vậy, xin hỏi là…”, dù anh biết đối phương là ai thì vẫn cứ hỏi.

“Tôi là người của gia chủ. Còn tên của tôi thì người thuộc nhánh phụ như cậu cũng không đủ tư cách để biết, nhất là lại là con hoang”, người này lạnh lùng nói”.

Gia chủ sao?

“Đang nói tôi đấy à?”, Lâm Chính nheo mắt, hằm hằm sát khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play