Hai người nghe nói vậy, hô hấp rơi mất một nhịp.

Với uy tín của thần y Lâm, đúng là có khả năng.

“Cậu đe dọa tôi?”, Hoa Thanh Tùng nheo mắt lại, hỏi.

“Nói tôi nghe, phóng hỏa đốt y quán của Lạc Thiên là ý của ai? Có ai tham gia? Tôi không muốn động vào cả nhà họ Hoa của các người, tôi chỉ nhằm vào người đã tham gia vào việc này”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì ngại quá, cả nhà họ Hoa đều đã tham gia!”.

Hoa Thanh Tùng thản nhiên nói.

Dù sao cũng đã trở mặt, ông ta cũng không cần thiết phải giả vờ với Lâm Chính nữa.

“Thế à?”, Lâm Chính dập lửa điếu xì gà trong tay.

“Nhưng chúng tôi cũng không định tìm bác sĩ trong nước chữa trị cho Mãn Thần nữa. Thần y Lâm, tôi thừa nhận cậu rất có sức ảnh hưởng, nhưng chuyện này cũng chỉ giới hạn trong nước, cậu thật sự nghĩ nhà họ Hoa phải cầu xin cậu mới được sao? Ha, cậu sai rồi, người tinh thông y thuật trên thế giới này không chỉ có cậu!”, bà Hoa cười nhạt đáp.

“Bà có ý gì?”, Lâm Chính hỏi bà Hoa.

“Tôi biết hôm nay cậu qua đây là có ý gì rồi. Cậu ỷ mình có y thuật chữa trị cho con trai tôi nên đến đây diễu võ dương oai với chúng tôi, đáng tiếc nhà họ Hoa chúng tôi sẽ không cầu xin cậu! Cút đi! Nhà họ Hoa chúng tôi không phải xem sắc mặt của cậu! Cút!”, bà Hoa quát lên, trong mắt tràn ngập ý cười khinh thường.

“Khốn nạn, bà nói cái gì?”, Cung Hỉ Vân nổi giận, sau đó rút súng dọa bà Hoa.

Lâm Chính giơ tay ngăn cô ta lại lần nữa.

“Không sao, Hỉ Vân, cứ để bọn họ đắc ý đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”.

“Tình trạng của Hoa Mãn Thần đã rất tồi tệ rồi, nếu hôm nay còn không chữa trị, nhà họ Hoa các người sẽ tuyệt hậu. Tôi nghĩ người nhà họ Hoa sẽ không cho phép điều này xảy ra đâu”.

Lâm Chính nói: “Hỉ Vân, cô đặt trước phòng khách sạn cho tôi chưa?”.

“Đã đặt sẵn rồi, phòng tổng thống ở khách sạn Minh Châu”, Cung Hỉ Vân nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, nói với vợ chồng Hoa Thanh Tùng: “Tôi ở phòng tổng thống của khách sạn Minh Châu đợi các người, trước sáng mai hãy cho tôi câu trả lời. Gần đây tôi phải xử lý quá nhiều người, hơi mệt rồi, tôi muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình. Đây là cơ hội duy nhất của các người, tôi hi vọng các người có thể trân trọng nó”.

“Trân trọng? Ha, cậu thật sự nghĩ mình là nhân vật gì à? Cậu cứ ở thêm vài ngày đi, xem cậu có đợi được chúng tôi đến cửa cầu xin không”, bà Hoa cười nhạt nói.

“Các người sẽ đến”, Lâm Chính đứng dậy nói.

“Cậu yên tâm, tôi thà đi nhảy lầu cũng sẽ không cầu xin họ Lâm cậu đâu”, bà Hoa lớn tiếng nói.

Lâm Chính không nói gì, chỉ im lặng lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó gọi đến một số nọ trước mặt hai người.

Tút tút…

Một lúc sau.

Điện thoại kết nối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play