Nếu cô từ chối thì chính là không quan tâm đến sống chết của mẹ mình, nếu cơ hội sống cuối cùng của mẹ mình bị đứt, thì cô chính là hung thủ gián tiếp giết chết bà ta. Sao cô có thể làm vậy chứ?

Nhưng Tô Nhu cũng không muốn đính hôn với Hoa Mãn Thần một cách không rõ ràng như vậy, cô không muốn phản bội Lâm Chính. Tuy cô và Lâm Chính không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao cũng đã làm vợ chồng ba năm, sao có thể chia lìa một cách dễ dàng chứ? Nếu không cô cũng sẽ không làm nhiều chuyện vì Lâm Chính như vậy.

“Tiểu Nhu, em đừng buồn, anh đảm bảo sẽ đối xử tốt với em. Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho bố anh, muộn nhất là tối nay, chắc chắn ông cụ Tần sẽ đến”, Hoa Mãn Thần an ủi, nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhu, lại nhìn bộ dạng đáng thương như hoa lê dầm mưa của cô, anh ta chỉ muốn lập tức ôm cô vào lòng để yêu thương.

Tô Nhu không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn xuống đất.

Giờ phút này, cô có thể có lựa chọn nào khác sao?

Ánh mắt Hoa Mãn Thần đầy ý cười, đang định gọi điện thoại.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

“Bố, con và Tiểu Nhu vẫn là vợ chồng hợp pháp, sao bố có thể bảo Tiểu Nhu đính hôn với người đàn ông khác chứ? Bố muốn Tiểu Nhu phạm tội trùng hôn sao? Bố có còn coi con là con rể không vậy?”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, thấy Lâm Chính nhanh chân bước vào.

“Lâm Chính?”, Tô Nhu hơi ngẩng đầu, yếu ớt gọi anh.

Tô Quảng có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh lại trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Tiểu Chính, tôi biết như vậy là không công bằng với cậu, nhưng mẹ cậu… nguy trong sớm tối, tôi phải cứu bà ấy”.

“Cứu mẹ con cũng không cần hi sinh Tiểu Nhu!”.

“Bây giờ chỉ có thể hi sinh Tiểu Nhu thôi! Ngoài nó ra, không ai có thể cứu được Tinh Vũ cả”, Tô Quảng khàn giọng nói.

“Cho dù bố hi sinh Tiểu Nhu cũng không cứu được mẹ! Bố nghĩ nhiều rồi!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hoa Mãn Thần cũng sửng sốt, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Lâm Chính, anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ thần y Tần không chữa được cho bác gái sao?”.

“Ý tôi không phải vậy, ý tôi là nhà họ Hoa các anh không mời nổi bác sĩ Tần”, Lâm Chính cười khẩy.

Anh vừa dứt lời, cả phòng bệnh liền im phăng phắc.

Sau đó, Hoa Mãn Thần bật cười ha hả.

“Ha ha ha… Lâm Chính, câu này của anh thật là thú vị, quá thú vị, ha ha ha…”

“Có gì buồn cười sao?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh biết rõ về nhà họ Hoa tôi sao?”, Hoa Mãn Thần cười hỏi.

“Ai mà biết”.

“Vậy dựa vào đâu mà anh nói nhà họ Hoa chúng tôi không mời được bác sĩ Tần? Chúng tôi không mời được, lẽ nào anh mời được sao?”, Hoa Mãn Thần cười nói.

Anh ta vừa nói xong, Lâm Chính đã gật đầu luôn: “Đúng, tôi có thể mời được”.

Tất cả mọi người đều thấy da đầu tê rần.

Sau đó, Hoa Mãn Thần lại cười lớn.

Ngay cả bác sĩ kia cũng không không nhịn được mà phì cười. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. A Chức
2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô
4. Em Quyến Rũ Hơn Họ
=====================================

“Lâm Chính, anh đừng gây rối nữa”, tâm trạng Tô Nhu đang rất kém, trầm giọng quát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play