“Tiểu Nhu, nếu em gửi gắm hy vọng lên người anh ta, thì anh sợ em sẽ lãng phí thời gian vô ích thôi. Nếu để lỡ thời gian chữa trị tốt nhất của mẹ, thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp”, Lâm Chính nói.

“Vậy anh muốn làm gì? Anh có thể làm được gì?”, Tô Nhu đứng bật dậy, trừng mắt nhìn anh.

Lâm Chính nhìn thẳng vào đôi mắt cô, bình thản nói: “Anh sẽ mời một người đến chữa khỏi cho mẹ”.

“Ai? Thần y Tần?”.

“Không phải”.

“Ha ha, em thấy chưa Tiểu Nhu? Anh ta đang đùa với em đấy! Anh ta vừa nói có thể mời được thần y Tần, bây giờ lại nói không mời ông ấy, anh thấy chồng em đầu óc không được bình thường lắm”, Hoa Mãn Thần chỉ vào đầu Lâm Chính, cười nói.

Tô Nhu siết chặt nắm tay, sự kiên nhẫn dường như đã đến cực hạn.

Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được, chỉ run rẩy hét lên với Lâm Chính: “Lâm Chính, tôi xin anh đấy, đừng gây rối nữa. Anh có thể để tôi thoải mái chút không? Tôi xin anh đấy…”

Giọng nói của cô có chút cuồng loạn. . Đọc‎ 𝘵hê𝐦‎ các‎ chươ𝔫g‎ 𝐦ới‎ 𝘵ại‎ [‎ 𝐓R𝗨M𝐓R𝗨YỆ‎ N﹒𝗩N‎ ]

Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Cô phát hiện bản thân mình sống thật là mệt mỏi…

Lâm Chính yên lặng đứng đó, không nói lời nào.

“Thôi thì hãy xem anh đi”.

Hoa Mãn Thần nheo mắt cười nói, sau đó gọi đến một số điện thoại, còn mở loa ngoài.

“Mãn Thần à, có chuyện gì vậy?”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.

Mọi người trong phòng đều im lặng, căng thẳng lắng nghe.

“Bố, bố có thể gọi điện thoại cho ông Tần, bảo ông ấy đến Giang Thành một chuyến, cứu một người giúp con không?”.

“Ai vậy?”.

“Mẹ của bạn gái con”, Hoa Mãn Thần mỉm cười đáp.

“Bạn gái con?”, người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát, đáp: “Được, bây giờ bố sẽ gọi”.

“Con cảm ơn bố”, Hoa Mãn Thần cười đáp, rồi tắt điện thoại.

“Ông Tô, cô Tô, xin chúc mừng, nếu thần y Tần đến, thì chắc chắn bà Trương sẽ không sao”, bác sĩ kia thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

“Tốt, tốt! Cảm ơn cháu, Mãn Thần, cảm ơn cháu”, Tô Quảng cũng mừng đến phát khóc.

Tô Nhu không nói lời nào, vẻ mặt phức tạp.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính cũng lấy điện thoại ra, gọi đến một số.

Chỉ thấy bên kia tút mấy tiếng liền có người nghe.

“Thầy!”.

Bên kia là giọng nói mừng rỡ của Tần Bách Tùng.

Chỉ thấy Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tần Bách Tùng, lát nữa ông sẽ nhận được một cuộc gọi, tôi nói cho ông biết, tôi không quan tâm người đó là ai, sẽ hứa hẹn điều kiện gì với ông, tôi không cho phép ông giúp người đó cứu bất cứ ai! Rõ chưa?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play