“Cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ là không biết bà Trương có trụ được đến lúc bác sĩ Tần đến hay không thôi”, bác sĩ lắc đầu.

Tô Nhu mím môi, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng.

Nhưng Hoa Mãn Thần lại mỉm cười nói: “Tiểu Nhu, nhà họ Hoa anh có thể liên lạc với thần y Tần giúp em”.

“Thật… thật sao?”, Tô Nhu ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Thần.

“Đương nhiên là thật rồi, ông Tần cũng có chút quen biết với nhà anh, bây giờ anh sẽ gọi cho ông ấy”.

Nói xong, Hoa Mãn Thần liền lấy điện thoại ra.

Tô Quảng và Tô Nhu lập tức vui mừng như điên.

Ngay cả bác sĩ kia cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.

Nhưng đúng lúc này, bỗng Hoa Mãn Thần nghĩ ra gì đó, ngón tay đang định bấm số khựng lại.

“Sao thế anh Hoa?”, Tô Nhu tò mò hỏi.

“Ừm… anh xin lỗi Tiểu Nhu, em cũng biết đấy, thực ra anh mới gặp bác sĩ Tần mấy lần, sở dĩ có thể gặp được ông ấy là nhờ thể diện của bố anh, nhờ mối quan hệ của nhà anh. Nếu anh nói chuyện này với bố anh thì chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý”.

“Tại sao?”, Tô Nhu cuống lên.

“Chuyện nợ ân tình người khác thì anh rất sẵn lòng làm, nhưng bố anh thì chắc chắn là không muốn. Đến lúc đó ông ấy hỏi lý do mời ông Tần thì anh… anh không biết nên nói thế nào cả. Dù sao chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa em còn là phụ nữ đã có chồng. Nếu bố anh biết anh làm chuyện này vì một người phụ nữ đã có chồng, thì chỉ sợ ông ấy sẽ rất tức giận…”, Hoa Mãn Thần tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói.

Tô Nhu nghe thấy thế cũng lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của Hoa Mãn Thần.

Đúng vậy, cô là phụ nữ đã có chồng, lại không phải là gì của Hoa Mãn Thần. Nếu cô là bạn gái của Hoa Mãn Thần, bố anh ta biết được chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ con dâu hoặc thông gia tương lai.

Nhưng bây giờ cô chẳng là gì, người ta dựa vào đâu mà giúp chứ?

Săc mặt Tô Nhu trở nên ảm đạm, sự vui mừng khi nãy cũng biến mất tăm.

“Nếu vậy… thì đành thôi…”, Tô Nhu khàn giọng nói.

“Sao có thể thôi được chứ? Tiểu Nhu, con không muốn cứu mẹ con sao?”, Tô Quảng ở bên cạnh bỗng lớn tiếng quát.

Tô Nhu giật nảy mình, nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin được.

Chỉ thấy Tô Quảng nghiêm túc nói với Hoa Mãn Thần: “Mãn Thần, nếu Tiểu Nhu đính hôn với cháu, thì liệu bố cháu có chịu mời thần y Tần đến giúp không?”.

“Đương nhiên là được! 100% là được!”, Hoa Mãn Thần chỉ chờ câu nói này, mừng rỡ đáp.

“Bố, bố đang nói gì vậy?”, Tô Nhu biến sắc, cuống lên nói: “Con không đồng ý!”.

“Không đồng ý cũng phải đồng ý! Bây giờ mẹ con đã thế này rồi, lẽ nào tính mạng của mẹ con không quan trọng sao?”, Tô Quảng lớn tiếng.

Toàn thân Tô Nhu run rẩy, hơi há miệng, nhưng không thốt được lời nào.

“Bây giờ bố muốn con lập tức ly hôn với Lâm Chính, sau đó đính hôn luôn với Mãn Thần! Nghe rõ chưa? Chiều nay hãy giải quyết chuyện này cho xong, không được chậm trễ”, Tô Quảng nghiêm túc nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, nước mắt không ngừng trào ra, nhưng cô không tìm được lời nào để phản bác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play