Lăng Kiếm Phi còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ông ta. Anh về đến chỗ ở thì chỉ chăm chăm lấy bản chép tay ra nghiên cứu.

Không lâu sau, Tô Nhu quay về.

Trên mặt cô nở nụ cười đầy kích động.

“Lâm Chính! Lần này chúng ta phát tài rồi!”.

Vừa vào phòng, Tô Nhu đã phấn khởi nói.

“Phát tài? Phát tài gì?”, Lâm Chính tùy ý liếc nhìn cô, sau đó lại quay về với sách.

“Anh không biết mảnh đất này tốt thế nào đâu, dựa núi gần sông, bên cạnh còn có suối nước nóng tự nhiên, quan trọng là khí hậu ở đó bốn mùa đều như mùa xuân! Em định hợp tác với Chủ tịch Giang, cùng nhau xây dựng nơi đó thành một khu nghỉ mát! Hơn nữa, phải xây thành khu nghỉ mát quy cách cao nhất. Thời gian đầu có lẽ phải đầu tư nhiều một chút, nhưng ở đây có nhiều cơ sở hạ tầng như vậy, thu hồi vốn là chuyện rất đơn giản!”, Tô Nhu cười nói.

“Thế à? Vậy thì đúng là công trình lớn đấy. Em phải nghiên cứu kỹ mảnh đất này, phải cẩn thận trong mọi việc”, Lâm Chính cười nói.

“Vừa rồi Chủ tịch Giang nói với em, nếu đã quyết định thì tốt nhất là thi công ngay. Em định quay về một chuyến, lập tức mở cuộc họp, vạch ra phương án, sau đó bắt tay thực hiện. Lâm Chính, ở đây phải có người trông coi, hay là anh tạm thời ở lại đây hai ngày, hai ngày sau em nghĩ xong phương án sẽ dẫn người đến đây khảo sát quy hoạch, sau đó thi công luôn, thế nào?”, Tô Nhu kích động nói.

Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Lâm Chính ngầm hiểu, chắc chắn Tô Nhu đã bị đám người Giang Thiên Hưng lừa một vố.

Nhưng nói lừa cũng không phải, dù sao Tử Huyền Thiên quả thật sắp nhượng ra mảnh đất này cho Tô Nhu khai thác.

Đương nhiên, không phải bọn họ mưu lợi, mà là để bày tỏ tấm lòng với Lâm Chính.

Tô Nhu không hề biết chân tướng việc này.

Lâm Chính không phản đối kế hoạch của Tô Nhu, lập tức đồng ý.

Tô Nhu cực kỳ vui vẻ.

Thế là chiều hôm ấy, Tô Nhu vội vã quay về Giang Thành. Lăng Kiếm Phi đặc biệt sắp xếp bốn nữ đệ tử hộ tống cô quay về.

Còn Lâm Chính, anh tiếp tục nghiên cứu bản chép tay của anh, không quan tâm ai cả.

Người của Tử Huyền Thiên cũng không tới quấy rầy.

Dù vậy, Lâm Chính lại không phân tích giải nghĩa được nội dung trong bản chép tay.

Anh hoàn toàn xem không hiểu.

Hoàn toàn không biết Quỷ Y Câu Trần đang viết cái gì.

“Tư duy của Quỷ Y Câu Trần… đúng là khiến người ta nổi cáu, người bình thường ai mà hiểu được?”.

“Chẳng lẽ đây chỉ là Quỷ Y Câu Trần tùy tiện viết ra thôi sao? Thực tế ông ta hoàn toàn không làm ghi chép gì cả?”.

“Không thể nào! Ông ta không cần thiết phải làm vậy!”.

“Rốt cuộc là sao?”.

Lâm Chính có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.

Cộc cộc cộc.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play