Có thể khiến thiên cung Trường Sinh xem trọng như vậy, nhất định không phải thứ tầm thường.

Lâm Chính lại lật xem lần nữa, thật sự không tìm thấy chỗ nào đặc biệt. Những ghi chép này cứ như một người mới học y thuật vẽ bậy vẽ bạ.

“Lăng chưởng môn, có phải bảo bối bị người của thiên cung Trường Sinh đánh tráo mà ông không biết không?”, Lâm Chính nói.

“Đánh tráo? Không thể nào! Dù sao lần đó cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng đến!”, Lăng Kiếm Phi nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, không tin nổi: “Cung chủ thiên cung Trường Sinh… cũng tham gia tranh đấu nơi bí mật đó?”.

“Phải, nếu không vì sao tôi lại đích thân ra trận?”.

Nghe đến đó, vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc hơn.

Nếu nói ngay cả cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng không ngồi yên thì thứ này chắc chắn không phải tầm thường…

Chỉ cần không bị đánh tráo thì chắc chắn không tầm thường.

Lâm Chính nhíu mày, đường nhìn dừng trên mấy lọ thuốc, gùi thuốc ở bên cạnh, lấy ra quan sát kỹ càng.

Lâm Chính đột nhiên nhìn thấy hai chữ mờ mờ trên lọ thuốc, kinh ngạc.

“Câu Trần?”.

“Cái gì?”.

Lăng Kiếm Phi sửng sốt.

Lâm Chính cẩn thận lấy tay áo lau qua vết bùn đất bên ngoài lọ, hai chữ bị mờ đó trở nên rõ ràng hơn.

Đó chính là hai chữ “Câu Trần”!

“Quả nhiên là Câu Trần! Đây là đồ của Quỷ Y Câu Trần! Nói cách khác, những bản chép tay này đều là bản chép tay của Quỷ Y Câu Trần?”.

Nói đến đó, cả người Lâm Chính lại run rẩy, tay cầm cuốn sách cũng không ngừng run lên, người khác nhìn vào nghi hoặc không thôi.

Lăng Kiếm Phi chẳng hiểu ra sao.

Phản ứng của thần y Lâm lớn đến vậy sao?

“Thần y Lâm, cậu có ổn không?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.

“Chuyện thần miếu Thái Vũ tôi đồng ý, thứ này thuộc về tôi!”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

“Xem ra đây quả nhiên là bảo bối”, Lăng Kiếm Phi nói.

“Trước kia tôi có mắt không tròng, suýt chút nữa đã bỏ lỡ bản chép tay của cao nhân! Thật hổ thẹn”, Lâm Chính cười nói.

Nhìn thấy Lâm Chính kích động như vậy, Lăng Kiếm Phi hơi do dự, cảm giác cuộc giao dịch này mình hơi bị lỗ.

Nhưng nghĩ lại, ông ta cũng không hiểu y thuật, thế là nhìn thoáng ra, nói: “Nếu vậy thì cứ quyết định vậy đi. Thần y Lâm, thời gian này cậu và vợ cậu tạm thời nghỉ lại Tử Huyền Thiên của tôi, đợi ngày thần miếu Thái Vũ mở ra, Thiên phó chưởng môn sẽ đi cùng cậu!”.

“Được!”.

Lâm Chính thuận miệng đáp, cầm theo những thứ đó vội vã đi ra ngoài.

“Thần y Lâm…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play