“Ai đấy?”.

Lâm Chính đang trầm tư hơi buồn bực, quay đầu hỏi.

Người ngoài cửa cung kính nói: “Thần y Lâm, đệ tử đến thông báo, một tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát đến thần miếu Thái Vũ rồi! Chưởng môn sai tôi đến hỏi cậu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”.

“Chuẩn bị?”.

Lâm Chính ngẩn ra, lúc này mới ý thức được hôm nay đã là ngày lên đường đến thần miếu Thái Vũ.

Bất tri bất giác anh đã nghiên cứu cuốn sách những mấy ngày.

Nhưng mấy ngày này lại không có thu hoạch gì.

Lâm Chính thở dài, đứng dậy ra mở cửa: “Tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào, đi thôi!”.

“Vậy được, đệ tử sẽ lập tức đi thông báo cho chưởng môn, nói cả đội chuẩn bị lên đường!”, đệ tử đó cung kính nói, sau đó chạy đi.

Lâm Chính thu thập đồ đạc sơ qua, sau đó đi đến điện trước của Tử Huyền Thiên.

Lúc này, lãnh đạo cấp cao của Tử Huyền Thiên đã tụ tập một chỗ, chuẩn bị tiễn đội ngũ lên đường.

Lăng Kiếm Phi, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng đều đã đến.

Lâm Chính còn nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.

“Bái kiến thần y Lâm!”.

Chấn Hám Sơn bước tới hành lễ.

“Đồ đệ bái kiến sư phụ!”.

Vệ Tân Kiếm kích động, chạy tới quỳ trước mặt Lâm Chính, khấu đầu hô lên.

Lúc trước hai người họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, biết được Lâm Chính trở về vốn muốn đến thăm hỏi từ sớm. Nhưng Lâm Chính đang nghiên cứu bản ghi chép của Quỷ Y Câu Trần, không cho bất cứ ai quấy rầy, cho nên hai người mới trì hoãn đến bây giờ mới chào hỏi Lâm Chính.

Lâm Chính khẽ gật đầu với Chấn Hám Sơn, sau đó kéo Vệ Tân Kiếm đứng dậy, quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Xem ra thời gian này anh không làm biếng. Tốt! Tốt”.

“Sư phụ đã hướng dẫn đồ đệ, sao đồ đệ dám phụ ân tình của sư phụ? Nếu không có sự phụ thì đã không có Tân Kiếm của ngày hôm nay, sao Tân Kiếm dám lười biếng được chứ?”, Vệ Tân Kiếm vội nói.

Anh ta cảm kích từ tận đáy lòng.

Từ khi ma xui quỷ khiến nhận Lâm Chính làm thầy, địa vị của anh ta ở Tử Huyền Thiên như diều gặp gió. Toàn bộ người trong Tử Huyền Thiên không ai dám đắc tội với anh ta, thậm chí cả chưởng môn, phó chưởng môn cũng coi trọng anh ta hơn.

Điều này khiến Vệ Tân Kiếm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Rõ ràng thiên phú của anh ta không cao, không phải thiên tài tuyệt thế gì đó, nhưng tài nguyên mà Tử Huyền Thiên dành cho anh ta không hề thua kém những thiên tài khác.

Vệ Tân Kiếm biết, đây không phải vì nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì anh ta là đồ đệ của thần y Lâm!

Đây chính là vốn liếng lớn nhất, chỗ dựa tốt nhất của anh ta!

Đương nhiên, mặc dù Vệ Tân Kiếm được Lâm Chính che chở, ở Tử Huyền Thiên như cá gặp nước, nhưng anh ta cũng không cậy thế hiếp người, kiêu căng ngạo mạn, mà là lợi dụng tài nguyên quý giá này để cần cù tu luyện, luyện công vững chắc.

Tuy thiên phú anh ta không cao, nhưng vì anh ta cần cù phấn đấu, thực lực hiện nay cũng không thua kém gì những đệ tử tinh nhuệ.

Lâm Chính gật đầu, nhìn thấy anh ta cũng đeo túi trên người, bèn hỏi: “Sao? Lần này anh cũng đi đến thần miếu Thái Vũ à?”.

“Phải, hãy để đệ tử chăm sóc sư phụ trên đoạn đường này!”, Vệ Tân Kiếm cung kính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play