“Được”.

Tài xế chạy đi.

“Có chuyện gì vậy?”.

Tô Nhu bước ra.

“Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi”, Hoa Mãn Thần mỉm cười.

“Ừm”.

Tô Nhu chần chừ một lát, bỗng nhiên nói: “Anh Hoa, có chuyện này em muốn nói rõ ràng với anh”.

Hoa Mãn Thần nín thở, dường như ý thức được gì đó, vội dịu dàng nói: “Chuyện gì vậy? Em nói đi”.

“Chuyện là… anh Hoa, em hiểu ý của anh, cũng biết suy nghĩ của anh, nhưng… em dù sao cũng là gái đã có chồng, em không muốn người ta nói ra nói vào, thế nên…”, Tô Nhu có chút khó xử, không biết nên nói thế nào cho phải.

Hoa Mãn Thần sửng sốt, đáy mắt lóe lên một tia âm độc, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu Nhu, anh hiểu ý của em”.

“Tóm lại em sẽ nhanh chóng trả tiền cho anh, tuy công ty em đang trong giai đoạn cất bước, nhưng tương lai rất tốt. Hơn nữa em đã bảo bên môi giới rao bán nhà rồi. Cho em ba tháng, không, một tháng, em sẽ trả hết tiền cho anh”, Tô Nhu vội nói.

“Tiểu Nhu, em tự gây áp lực quá lớn cho bản thân rồi đấy”, Hoa Mãn Thần nhẹ giọng nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt hơi tối đi, không nói gì.

“Tất cả là tại thằng chồng vô dụng kia của em, nhà gặp biến cố lớn mà anh ta chẳng giúp được gì cho em. Lúc này em vẫn phải một mình gánh vác tất cả, trong khi anh ta chẳng được tích sự gì. Tiểu Nhu, thiệt thòi cho em quá, em không nên phải chịu đựng những chuyện này, em nên có một cuộc sống tốt hơn”, Hoa Mãn Thần lại nói. . Cop qua cop lại, 𝙩𝑟ở lại 𝙩𝑟a𝔫g chí𝔫h ⩵ T 𝑹u𝘔T𝑹𝑈Y𝖊𝐍.V𝐍 ⩵

Câu nào cũng nói trúng đáy lòng Tô Nhu.

Tô Nhu quay mặt đi, không nói gì.

“Tuy hiện giờ em vẫn chưa ly hôn với anh ta, nhưng anh biết, sớm muộn em cũng sẽ ly hôn. Tiểu Nhu, dù mất bao lâu anh cũng sẽ chờ em”.

Hoa Mãn Thần nói đầy thâm tình, định cầm lấy tay Tô Nhu.

Nhưng Tô Nhu khéo léo tránh được.

“Xin anh hãy tự trọng, anh Hoa”, Tô Nhu khàn giọng nói.

“À, chắc là anh nóng lòng quá, anh xin lỗi, xin lỗi…”, Hoa Mãn Thần nói vẻ áy náy.

“Anh bận gì thì đi làm đi, lần này cảm ơn anh”.

Tô Nhu nói xong, liền xoay người vào phòng bệnh.

Hoa Mãn Thần nheo mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tô Nhu, thầm liếm mép, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

“Con khốn, giả vờ thanh cao cái gì chứ? Chờ tôi có được cô, xem cô còn giả vờ kiểu gì nữa!”.

Hoa Mãn Thần nói, rồi xoay người đi về phía phòng bệnh của Châu Bác Dịch.



Trong viện dưỡng lão.

“Ổn rồi đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play