“Con gái, con phải nắm chắc cơ hội đấy!”, ông ta lại nhỏ giọng nói.
Tô Nhu không nói gì.
Nhưng cô không nói gì lại là chuyện rất tốt đối với Hoa Mãn Thần.
“Cậu chủ!”.
Đúng lúc Hoa Mãn Thần định lên tiếng, thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi khẽ.
Hoa Mãn Thần nhìn người kia, chính là tài xế của mình, bèn nói với Tô Quảng: “Cháu xin phép”.
“Cháu cứ đi đi”, Tô Quảng vội đáp.
“Tiểu Nhu, em chăm sóc bác nhé, anh đi một lát rồi về”.
“Vâng”, Tô Nhu thuận miệng đáp. .
Truyện KhácLúc này Hoa Mãn Thần mới rời khỏi phòng bệnh.
“Đã làm xong chuyện được giao chưa?”, Hoa Mãn Thần cười khẩy, hỏi tài xế.
“Ừm…”, tài xế do dự, ấp úng một lúc lâu vẫn không trả lời được.
“Xảy ra chuyện gì à?”, Hoa Mãn Thần hơi ngạc nhiên.
“Ông Châu… nhập viện rồi”, tài xế nhỏ giọng nói: “Ông ấy bị Lâm Chính đánh gãy hai tay hai chân, được tôi đưa về, lần này nhiệm vụ thất bại”.
“Cái gì?”.
Hoa Mãn Thần mở to mắt, da đầu tê rần.
“Anh không đùa tôi đấy chứ?”, Hoa Mãn Thần mất một lúc mới phản ứng lại được, giọng nói khàn khàn hỏi.
“Cậu chủ Hoa, tôi đã bao giờ nói đùa với cậu chưa? Sư phụ Châu đang nằm ở phòng bệnh 318, cậu không tin thì qua đó xem đi”, tài xế nhăn nhó nói.
Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng âm trầm.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Hoa Mãn Thần thấp giọng hỏi.
Tài xế lập tức kể lại tất cả những gì mình đã chứng kiến.
Hoa Mãn Thần nghe xong, vô cùng kinh ngạc.
“Sao… sao có thể chứ? Thân thủ anh ta tốt như vậy sao?”.
“Cậu chủ Hoa, tên Lâm Chính này nhìn có vẻ không đơn giản như những gì chúng ta thấy bên ngoài, chúng ta phải cẩn thận hơn”, tài xế nói.
“Hừ, thân thủ tốt thì sao chứ? Anh tưởng đây là thời cổ đại, coi trọng công phu ai lợi hại hơn sao? Thân thủ anh ta có tốt đến đâu cũng bằng súng ống đạn dược sao? Anh ta mạnh mẽ đến đâu cũng bằng người đông thế mạnh của tôi sao?”, Hoa Mãn Thần lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”, tài xế hỏi.
“Không ai dám đắc tội với tôi như vậy cả, nếu tên Lâm Chính này đã phản kích, thì tôi phải cho anh ta biết kết cục của việc phản kháng tôi là gì. Gọi điện về nhà, nói cho bố mẹ tôi biết chuyện của sư phụ Châu, nhất là bố tôi, ông ấy với sư phụ Châu vừa là thầy vừa là bạn, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận việc sư phụ Châu bị như vậy. Để bố tôi xử lý tên Lâm Chính không biết trời cao đất dày này đi”.
“Ừm… cậu chủ, liệu có làm lớn chuyện không vậy?”.
“Anh yên tâm, xử lý một thằng vô dụng, có thể lớn đến đâu chứ?”, Hoa Mãn Thần cười khẩy, rồi phất tay: “Đi làm đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT