Lâm Chính rút dần châm bạc ra, nói với Trịnh Nam Thiên: “Tố chất sức khỏe của tướng quân Trịnh tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều, vết thương hồi phục cũng nhanh hơn dự liệu. Vốn tôi còn tưởng phải mất một tháng, bây giờ xem ra, hai tuần đã có thể hồi phục hoàn toàn. Châm cứu thêm mấy châm, chắc là không có vấn đề gì nữa”.

“Thủ trưởng, thật là tốt quá!”, Tiểu Triệu vô cùng mừng rỡ.

“Đúng vậy, tốt quá, tốt quá!”, tâm trạng Trịnh Nam Thiên cũng vô cùng kích động, cảm khái không ngừng, đôi mắt già nua lấp lánh ánh sáng.

Hiển nhiên vẫn còn hoài bão mạnh mẽ.

“Nhớ uống thuốc đúng giờ đấy”, Lâm Chính đặt thuốc đã mua ở bên cạnh, rồi định rời đi.

“Tiểu Lâm, đi vội thế? Ở lại ăn bữa cơm đi”, Trịnh Nam Thiên vội nói.

“Không cần đâu tướng quân, nhà tôi còn có chút việc”, Lâm Chính mỉm cười.

“Có chuyện gì cần tôi giúp không?”, Trịnh Nam Thiên bỗng nói.

Lâm Chính sửng sốt, sau đó lắc đầu, bước ra ngoài.

“Cậu Lâm Chính này… có tâm sự”, Trịnh Nam Thiên cảm khái.

“Tuy anh Lâm còn trẻ, nhưng bản lĩnh không nhỏ, thủ trưởng không cần lo lắng đâu”, Tiểu Triệu nói.

“Được người ta giúp đỡ, sao có thể không bận tâm chứ? Tiểu Triệu, đi điều tra xem Tiểu Lâm gặp phải rắc rối gì. Nếu là rắc rối kiểu kia thì ra tay giúp đỡ một phen đi. Cậu nhóc này về sau chắc chắn sẽ là rường cột đất nước, phải bồi dưỡng cho tốt”, Trịnh Nam Thiên nói.

“Vâng, thưa thủ trưởng!”.



Ra khỏi viện dưỡng lão, Lâm Chính liền quay về công ty.

Công ty không có giường, buổi tối anh liền đến ở y quán của Lạc Thiên. Nhà ở Hào Tình Thế Kỷ thì anh giao cho công ty trang trí nội thất phụ trách. Lâm Chính định tìm thời gian đi mua đồ gia dụng, chờ trang trí nhà cửa xong xuôi sẽ đón Tô Nhu đến ở.

Chờ nhìn thấy căn nhà này, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ những lời anh nói nữa nhỉ?

Ngày hôm sau, Lâm Chính đến cửa hàng đồ gia dụng, đặt làm một đống đồ gia dụng cao cấp.

Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng, thì Mã Hải gọi điện thoại tới.

“Sao vậy?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi, ca phẫu thuật của Trương Tinh Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tình hình hiện giờ rất nguy cấp! Có thể gặp nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào!”, Mã Hải trầm giọng nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính sửng sốt.

“Chủ tịch Lâm, phía bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, hiện giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được Trương Tinh Vũ, cậu xem…”, Mã Hải chần chừ một lúc rồi nói.

“Lập tức sắp xếp cho tôi, để tôi điều trị cho Trương Tinh Vũ, nhanh!”.

Lâm Chính quát khẽ, lập tức lái xe về bệnh viện.

Mã Hải vội vàng đi sắp xếp.

Bệnh viện Nhân Dân Thành phố.

“Sao lại như vậy được? Sao phẫu thuật lại thất bại chứ?”.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, nhìn bác sĩ ở trước mặt với vẻ không dám tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play