“Đáng tiếc là dù có như vậy thì anh cũng không thắng nổi. Sư tôn không học y thuật nhưng đấu châm thì anh cũng khó mà thắng được. Bởi vì đến một đường châm của ông ta thôi, chưa chắc anh đã đỡ được. Sự chênh lệch giữa hai người quá lớn. Ông ta và anh chẳng khác gì thần linh và người thường”.

Thần Hỏa Thánh Nữ nói tiếp: “Dù sao hôm nay anh cũng sẽ chết. Nếu đã vậy thì nhanh chóng nói cho tôi biết liệu trình điều trị thứ hai đi. Anh nói cho tôi nghe thì có khi sau khi anh chết tôi có thể giúp anh giữ được thi thể nguyên vẹn và lo hậu sự cho anh”.

“Không cần, tôi không chết nổi đâu”.

“Anh…đúng là đồ cứng đầu”, Thánh Nữ tức lắm nhưng cũng không muốn nói nhiều, chỉ trừng mắt nhìn anh rồi rời đi.

Lâm Chính mỉm cười, nhìn bốn bề không một bóng người. Anh lấy ra một cây châm ghim lên người mình ngay trong cung điện…

Tại đỉnh núi Thần Hỏa. Thần Hỏa Tôn Giả ngồi ghế, vừa uống trà vừa nhìn ra biển lớn phía xa.

Bên ngoài toàn là những đệ tử tinh nhuệ. Bên dưới núi có không ít các đệ tử khác đang quan sát. Bọn họ không quá kỳ vọng vào trận đấu này bởi vì kết quả đã được định sẵn. Điều mà họ kỳ vọng là được chứng kiến Thần Hỏa Tôn Giả ra tay. Bọn họ muốn được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của vị thần này.

Thế nhưng chưa hết một tiếng mà Lâm Chính đã có mặt. Đám đông quay qua nhìn thì phát hiện ra anh không khác gì trước đó.

Lẽ nào người này không sử dụng y thuật để gia tăng thực lực sao? Bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Anh bước tới, đám đông nhường đường.

“Tôn Giả, chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính đứng sau lưng Tôn Giả, điềm đạm lên tiếng.

“Nhanh vậy à? Tôi tưởng cậu sẽ kéo dài thời gian chứ”, Thần Hỏa Tôn Giả từ từ đứng dậy, nhìn Lâm Chính như nhìn con sâu cái kiến.

“Vậy đã là chậm lắm rồi đấy”, Lâm Chính nói.

“Tại sao không biết trân trọng những giây phút cuối cùng của cuộc đời thế?”

Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, chắp tay sau lưng và nói: “Quy tắc rất đơn giản, nếu cậu có thể ghim một cây châm lên người tôi thì tôi thua. Còn cậu, thì khỏi phải đưa ra quy tắc với tôi vì sợ rằng một châm của tôi thôi cũng đủ khiến cậu chết ngắc rồi”.

“Nếu tôi không chết thì sao?”

“Thì bản tôn vẫn thua”.

“Vậy chẳng phải là không công bằng”.

“Còn không công bằng sao? Vậy cậu muốn thế nào?”

“Mỗi người 10 châm đi, nếu tôi ghim trúng ông 10 châm thì ông thua. Còn ngược lại thì tôi thua, thế nào?”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông sững sờ nhìn anh như nhìn một thằng ngốc.

Thánh Nữ cũng bàng hoàng, một lúc sau cô ta thầm hừ giọng. Đúng là chán sống.

Có vẻ tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.

Thần Hỏa Tôn Giả chỉ bật cười ha ha: “Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu thật sự rất thú vị. Cậu có biết bị trúng 10 châm của tôi thì sẽ như thế nào không?”

“Chắc là không chết được”.

“Ha ha, được! Xem ra cậu muốn trải nghiệm một cách chết khác người rồi. Tôi đồng ý. Chúng ta dùng 10 châm để phân thắng bại”.

“Vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói sau đó lấy từ trong người ra một túi đứng châm, mở ra và ghim vào eo mình. Số châm đó có màu đen, phát ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play