“Chất liệu làm châm của cậu thật đặc biệt”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Châm của Tôn Giả thì sao?”

“Châm của tôi à, lát nữa cần sẽ lấy ra, hà tất phải lo lắng”, ông ta mỉm cười rồi vung tay.

Phụt phụt…Miệng núi lửa bắt đầu bắn phụt lên, nóng rực. Đồng thời nham thạch cũng sôi lên sùng sục và bắt đầu tạo thành hàng nghìn cây châm theo một phương thức đặc biệt. Số châm này bay tới gần ông ta và lơ lửng trong không gian.

Đám đông trố tròn mắt. Nhìn số châm bằng nham thạch dày kín, ai cũng há hốc miệng.

Nếu chúng mà ghim trúng thì Lâm Chính không khác gì một cái tổ ong. Đây chính là thủ đoạn của Thần Hỏa Tôn Giả sao?

Đúng là chẳng khác gì thần tiên…

“Thần y Lâm, cậu thấy châm của tôi thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả mỉm cười.

Lâm Chính nhìn và lắc đầu: “Chẳng ra làm sao”

“Cái gì?”, câu nói của Lâm Chính khiến đám đông bất ngờ.

“Ồ”, Hòa Thần Tôn Giả cũng ngạc nhiên.

Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm ông ta và nghiêm túc nói: “Võ học thì tôi không bằng ông nhưng châm thuật thì tôi chưa từng sợ ai cả. Thần Hỏa Tôn Giả, hôm nay, e rằng là ông thua mất rồi”.

Sự tự tin trước giờ chưa từng có tỏa ra từ Lâm Chính. Dù đối diện với một vị võ giả tuyệt đỉnh của Long Quốc thì Lâm Chính cũng chẳng sợ.

Đám đông cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đúng là điếc không sợ súng mà. Có người dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt Tôn Giả. Đó là một lời khiêu khích táo bạo.

Anh ta điên rồi. Thần y Lâm thật sự bị điên rồi.

Có rất nhiều người run bắn lên. Bọn họ kinh hãi nhìn Tôn Giả. Chắc chắn là ông ta đang giận lắm và lát nữa ông ta sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết chết thần y Lâm.

Thực tế đúng là như vậy. Thần Hỏa Tông GIả đứng im nhìn Lâm Chính. Nhưng sự im lặng đã đủ để thể hiện cơn lửa giận của ông ta.

Câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến đám đông sục sôi: “Tôn Giả, ông không hiểu về châm, tôi cũng không thể bắt nạt ông được, vì thế tôi nhường cho ông ra tay trước đấy”.

Dứt lời, đám đông tưởng đầu sắp nổ tung…

“Cậu…bảo tôi ra tay trước?”, Thần Hỏa Tôn Giả tức tới mức bật cười.

“Sao? Không được à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Ha ha, được! Có thể chứ. Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.

Thần Hỏa Tôn Giả bật cười ha ha, phóng ra sát khí vô cùng hùng hậu. Ông ta không còn tỏ ra khách sáo nữa.

Vụt vụt…Vô số châm nham thạch lao về phía Lâm Chính như một cơn mưa…

Dung nham nóng chảy trút xuống như mưa, rơi lên người Lâm Chính.

Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh sợ đến mức liên tục lùi về sau, đâu dám đến gần?

Cảnh tượng như vậy đổi lại là người bình thường đã sợ đến mức nằm liệt tại chỗ.

Nhưng Lâm Chính không có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn dung nham rơi xuống, đột nhiên vung tay, một luồng khí tức giống như lốc xoáy dâng lên.

Vù!

Toàn bộ châm trong túi châm đeo ở thắt lưng anh bay ra, được luồng khí tức đó điều khiển. Hết cây này đến cây khác xếp thành một con rồng bằng châm, xoay vòng tròn trên đỉnh đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play