Người này quá khủng khiếp. Giống như một ngọn núi chèn lên người khác vậy. Một khi đánh nhau thì Lâm Chính chỉ có một suy nghĩ duy nhất.Đó là bỏ chạy. Có khi chạy còn có cơ hội sống sót.

Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn giết cậu thì cần gì phải nói với cậu nhiều như vậy. Đệ tử của tôi kém cỏi, thua bởi cậu, nếu tôi không giết cậu sẽ bị người ngoài nói này nói kia. Hơn nữa người trên đảo cũng không phục. Vì vậy đệ tử làm mất thể diện thì người làm sư phụ như tôi phải lấy lại chứ”.

“Hóa ra là như vậy, vậy Tôn Giả muốn đấu gì với tôi? Tiếp tục đấu xem ai có thể chịu nhiệt à?”

“Đâu cái đó có thắng cũng không ai phục. Thần y Lâm, đấu thứ mà cậu giỏi đi”, Thần Hỏa Tôn Giản thản nhiên nói.

“Thứ tôi giỏi sao?”

“Đúng vậy! Cậu là một thần y, y thuật chắc chắn là điểm mạnh của cậu. Tôi và cậu đấu châm, thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh và nói.

“Châm? Ông cũng biết dùng châm sao?”, Lâm Chính cảm thấy kinh ngạc.

“Những thứ mà tôi không biết đúng là ít thật. Nghe này thần y Lâm, cậu chỉ có một cơ hội. Nếu cậu thắng thì không ai phải chết cả. Cậu cũng có thể bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng nếu cậu thua thì nhà họ Trình sẽ bị diệt tộc, cậu cũng sẽ chết. Không chỉ vậy, cả Dương Hoa và toàn bộ những người liên quan tới cậu cũng đều phải chết, không một ai có thể sống sót. Cậu nghe rõ chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả điềm đạm nói.

Lâm Chính tỏ ra căng thẳng. Giờ anh bị ép tới nước này thì không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu: “Nếu đã vậy thì chúng ta đấu đi”.

“Tôi biết cậu là một y võ, có thể thông qua việc châm cứu, dùng thuốc để gia tăng sức mạnh. Tôi cho cậu một tiếng để chuẩn bị. Sau một tiếng nữa tôi đợi cậu ở đỉnh núi Thần Hỏa. Hi vọng cậu có thể khiến tôi bất ngờ chứ đừng đỡ được hai chiêu đã bại trận, như thế thì vô vị lắm”, Thần Hỏa Tôn Giả nói xong bèn đứng dậy, rời khỏi điện Thần Hỏa.

Người bên trong điện cũng lần lượt rời đi. Thánh Nữ đi rất chậm, cô ta nhìn Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận. Đợi khi người khác đi gần hết thì cô ta mới khẽ nói: “Anh muốn chết như vậy cơ à?”

“Ai nói là tôi muốn chết’, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đã không muốn chết còn dám cãi lại lời của Tôn Giả. Anh có biết, trước đây dù là ai mà làm thế thì đều chết cả không. Chuyện sống chết của nhà họ Trình có liên quan gì tới anh. Anh lo chuyện bao đồng làm gì?”, Thánh Nữ hận thép không rèn được thành sắt.

Lâm Chính chỉ cười: “Thánh Nữ đại nhân. Cô không có tư cách chỉ trích tôi. Cô nói là sẽ bảo vệ tính mạng cho tôi vậy mà khi Thần Hỏa Tôn Giả đòi giết tôi thì cô đâu có làm tròn trách nhiệm đâu”.

Thánh Nữ để lộ vẻ không vui. Cô ta đanh giọng: “Sư tôn tính khí cổ quái, thâm sâu khó lường. Tôi đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rồi mà anh không nghe. Nếu tôi tiếp tục nói đỡ cho anh nữa thì chỉ càng khiến ông ta nghi ngờ, khi đó đến mạng tôi khéo còn bị anh làm liên lụy mất. Lẽ nào anh không nhận ra?”

“Vậy sao? Vậy lẽ nào Thánh Nữ không biết chuyện tôi và Tôn Giả quyết đấu chỉ là vấn đề thời gian sao?”

“Ý anh là gì?”

“Sư tôn của cô trọng danh tiếng. Ông ta là người ngạo mạn, không cho phép bản thân bị mất thể diện. Trình Ngạn Sinh bị tôi giết, ông ta mất mặt nên muốn lấy lại. Dù tôi không đứng ra nói đỡ cho nhà họ Trình thì cuộc đấu này cũng không tránh khỏi”.

Thánh Nữ im lặng rồi gật đầu. Đúng là Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì. Thứ duy nhất mà ông ta coi trọng là thể diện.

“Anh có thể nhìn thấu mọi thứ thì sao khi nãy còn tỏ ra bàng hoàng và sợ hãi như vậy? Nếu anh đã sớm đoán ra một chuyện thì nên bình tĩnh mới phải chứ”, Thần Hỏa Thánh Nữ thản nhiên hỏi.

“Nếu tôi không tỏ ra sợ hãi thì Thần Hỏa Tôn Giả có nhường tôi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play