“Bởi vì cả đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt đều biết mất ở Giang Thành. Đại hội đã cử rất nhiều cao thủ tới điều tra và đối tượng điều tra trọng điểm chính là Dương Hoa của chúng ta”.

“May mà chúng ta đã có sự chuẩn bị từ sớm, xóa hết mọi dấu vết. Trận đại chiến giữa cậu và người tuyệt phạt có sự giúp đỡ của Trịnh tướng quân nên cũng được ém xuống nên đại hội nhất thời không điều tra ra”.

“Bọn họ điều tra một lượt mới chịu rời đi. Nhưng đại hội vẫn chưa từ bỏ mà vẫn để lại vài người để thăm dò những người liên quan tới Dương Hoa. Và họ đã điều tra tới công ty Duyệt Nhan”.

Khang Gia Hào thuật lại toàn bộ những sự việc xảy ra gần đây cho Lâm Chính nghe. Lâm Chính chau chặt mày.

“Điều này có liên quan gì tới Tô Nhu?”

“Vấn đề nằm ở đây”.

Khang Gia Hào thở dài: “Mấy người mà đại hội cử ở lại này đều nghe theo mệnh lệnh của một thanh niên trẻ. Người này hình như tên là Long Giang Phong. Nghe nói là con trai của một nhân vật có tiếng nào đó trong đại hội, có địa vị không hề tầm thường. Việc tới địa bàn Giang Thành điều tra lần này đều do cậu ta quyết. Cô Tô cũng bị người này ép phải tới tòa cao ốc này”.

“Long Giang Phong sao?”, Lâm Chính đanh mắt lại.

“Người này rất nghênh ngang, nghe nói làm không ít chuyện không thể chấp nhận được ở Giang Thành. Cậu ta dựa vào việc có đại hội chống lưng, ức hiếp người khác. Con trai nhà họ Lưu chỉ vì lúc ăn cơm có để ý cậu ta mà bị đánh thành người thực vật luôn rồi. Con gái nhà họ Nghiêm bị cậu ta để ý mà đã bị bắt đi, ngày hôm sau xuất hiện ở một ngọn núi ngoài Giang Thành với cơ thể không một tấm vải che thân và đã bị phát điên. Ngoài ra người này còn làm nhiều chuyện đồi bại khác nữa”, Khang Gia Hào nghiến răng.

“Mọi người làm cái gì vậy, một tên khốn nạn như vậy mà vẫn để yên sao?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Chủ tịch Lâm, xã hội bây giờ làm gì cũng theo pháp luật. Long Giang Phong làm việc rất gọn gàng sạch sẽ, không để lại chứng cứ. Chúng tôi cũng bất lực. Hơn nữa…người này còn có thế lực hùng hậu. Dù là Dương Hoa thì cũng khó mà chèn ép được”, Khang Gia Hào thở dài.

“Giáo chủ, có lẽ cậu không biết, Long Giang Phong đại diện cho đại hội, mà bản thân cũng là một kẻ có địa vị nữa. Mặc dù việc làm của cậu ta khiến người khác tức giận nhưng đối với đại hội thì nhưng chuyện đó chẳng là gì. Bọn họ rất dễ bỏ qua. Cũng chính vì vậy mà Long Giang Phong mới chẳng có gì phải kiêng sợ. Ngoài ra còn có vài gia tộc khác cũng can dự vào”, Nguyên Tinh nói.

“Vài gia tộc khác sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Nhà họ Tống ở Yên Kinh, còn có cả nhà họ Lôi và họ Hứa – những tông môn ẩn thế ở Hoài Tây đều cử người tới Giang Thành trợ giúp Long Giang Phong. Đồng thời bọn họ cũng phát động sức mạnh của gia tộc để giúp điều tra về đội phán quyết Thiên Khải cũng như người tuyệt phạt. Thực lực của ba gia tộc này cũng rất mạnh. Có sự trợ giúp của bọn họ thì Long Giang Phong gần như là hoàng đế đất Giang Thành”.

Hơn nữa không lâu trước đó Long Giang Phong còn đích thân chạy tới công ty Duyệt Nhan điều tra và cũng thích cô Tô. Cậu ta vốn là một kẻ háo sắc, lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô Tô và định bắt cô ấy đi. May mà tôi và Tào Tùng Dương kịp thời bảo vệ, chặn đám cao thủ của cậu ta lại. Thế nên cô Tô mới may mắn thoát nạn. Long Giang Phong biết thực lực của chúng tôi, hơn nữa còn biết tới Dương Hoa nên cũng không dám làm quá vì sợ sẽ làm lớn chuyện. Thế là cậu ta cử người tới làm công tác tư tưởng với cô Tô, bắt cô ấy phải khuất phục. Chuyện nhảy lầu hôm nay là một sự việc quá đột ngột. Nói thật chúng tôi đều không kịp phản ứng, nhưng tôi có thể khẳng định có liên quan tới Long Giang Phong”, Nguyên Tinh nói tiếp.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn im lặng. Anh hít một hơi thật sâu và vứt điếu thuốc đi.

Một lúc lâu sau…

“Long Giang Phong ở đâu?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Ở khu số 1 hoa viên Hoàng Gia Đông Hồ”, Khang Gia Hào nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play