“Tôi nhớ đây là khu vực biệt thự do Dương Hoa phát triển, số một hoa viên Hoàng Gia được tôi bảo Mã Hải để lại sau này tặng cho Tô Nhu, tại sao lại bị anh ta ở đó?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Long Giang Phong nghi ngờ khu vực này nên đã lấy lý do điều tra để vào ở. Chúng tôi không dám làm quá…sợ…sợ…”

Vài người cúi đầu. Lâm Chính không nói gì vì biết là đang làm khó bọn họ. Vì dù sao đó cũng là người của đại hội mà. Là tổ chức mà ngay cả thiên cung, Tử Huyền Thiên, Cô Phong đều không dám gây sự.

Đó là tổ chức thâm sâu khó lường và vô cùng bí mật. Chỉ vì một tòa biệt thự thì cũng không cần phải tức giận làm gì. Tuy nhiên lần này thì không được. Vì người ta đã ép vợ anh tới mức phải nhảy lầu nên chắc chắn Lâm Chính không thể bỏ qua được.

“Đi gọi người bao vây hoa viên Hoàng Gia Đông Hồ cho tôi. Giờ tôi tới đó”, Lâm Chính đứng dậy.

“Chủ tịch…”

“Mau đi đi”, Lâm Chính quát.

Bọn họ không dám cãi lại. Đúng lúc này, điện thoại của Mã Hải đổ chuông.

Ông ta giật mình nhìn Lâm CHính. Lâm Chính gật đầu, Mã Hải mới dám lấy điện thoại ra. Một lúc sau ông ta tái mặt.

“Sao thế?”, Lâm Chính trầm giọng.

Mã Hải hoang mang: “Chủ tịch, Long Giang Phong tới bệnh viện thăm cô Tô rồi”.

Không thể dùng từ ngữ khoa trương để miêu tả nữa rồi. Mà đây có nghĩa là hắn đang khinh thường Dương Hoa, khinh thường Lâm Chính và những người khác. Đám đông tức tốc chạy tới bệnh viện.

Lúc này bên trong bệnh viện, Tô Nhu vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Cô vừa được tiến hành kiếm tra toàn diện, ngủ được một giấc nên tâm trạng đã hồi phục lên nhiều.

Cung Hỉ Vân ngồi bên cạnh nói chuyện với cô. Thế nhưng Tô Nhu chỉ cúi đầu không nói gì. Sắc mặt cô trông vẫn vô cùng tiều tụy.

“Tô Nhu”, lúc này có tiếng kêu vang lên.

Tô Nhu khẽ ngẩng đầu, nhìn bóng hình bước vào, đôi mắt cô trở nên tỉnh táo hơn.

“Thiên Thiên!”, Tô Nhu rơi nước mắt, giang hai tay ra ôm chầm lấy Lạc Thiên.

“Tô Nhu, tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ?”, Lạc Thiên rưng rưng nước mắt, ôm chặt cô gái vào lòng. Tô Nhu cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.

“Cô Lạc, cô tới thì tốt quá rồi. Cô Tô tôi giao cho cô nhé, hai người nói chuyện”, Cung Hỉ Vân vội vàng đứng dậy, mỉm cười, rời đi.

Đúng lúc này có một nhóm người đồng loạt lao vào. Đi đầu là một người đàn ông khôi ngô. Người đàn ông mỉm cười đầy vẻ nham hiểm, tay cầm một bó hoa, sải bước đi tới.

Đó chính là Long Giang Phong.

“Cô Tô, nghe nói cô được đưa tới bệnh viện. Biết tin là tôi lập tức tới ngay. Thế nào rồi, cô vẫn ổn chứ? Tặng cô hoa này!”, Long Giang Phong mỉm cười, đặt hoa lên bàn.

“Hả”, Tô Nhu tái mặt, vội vàng trốn sau lưng Lạc Thiên, run rẩy nhìn Long Giang Phong.

“Anh làm gì vậy? Ở đây không hoan nghênh anh!”, Lạc Thiên lập tức đứng dậy quát.

Long Giang Phong lúc này mới để ý tới Lạc Thiên, đôi mắt hắn lại sáng rực lên. Sau khi nhìn Lạc Thiên thì ánh mắt hắn càng trở nên nham hiểm hơn.

“Được lắm. Giang Thành đúng là vùng đất tươi đẹp…xuất hiện nhiều người đẹp quá. Chuyến đi này không uổng công rồi. Ha ha…”, Long Giang Phong bật cười.

“Anh…tên khốn, cút đi cho tôi. Nếu không tôi gọi cảnh sát tới bắt anh đấy”, Lạc Thiên tức giận hét lớn.

“Cô Lạc, cô gọi cảnh sát làm gì? Tôi có phạm tội gì đâu?”, Long Giang Phong tò mò hỏi.

“Anh…anh có ý đồ đen tối với bạn của tôi”, Lạc Thiên tức giận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play