“Lâm Chính mau buông em ra, để em nhảy xuống. Buông em ra”, Tô Nhu vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Cô gái cố gắng giãy ra khỏi Lâm Chính.

“Tô Nhu em bình tĩnh. Có anh ở đây, không phải sợ. Ổn rồi, đừng lo lắng nữa. Anh sẽ xử lý mọi việc”.

Lâm Chính ôm Tô Nhu vào lòng an ủi.

“Cậu buông con bé ra”, Trương Tinh Vũ định lao lên nhưng bị Tô Quảng ngăn lại.

“Ông làm cái gì vậy?”

“Bà để Lâm Chính an ủi con bé đi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa”, Tô Quảng trầm giọng.

Trương Tinh Vũ bất lực, đành phải nén giận. Lâm Chính vừa an ủi Tô Nhu vừa đưa cô lên xe cứu thương. Tô Nhu run rẩy, dường như đang nghĩ tới điều gì đó đáng sợ lắm. Cô cứ cúi đầu, miệng lầm bầm: “Để em chết…để em chết…Chỉ khi em chết…thì mọi chuyện mới kết thúc?”

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, nhìn cô chăm chăm: “Tô Nhu, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em…tại sao lại muốn nhảy lầu?”, Lâm Chính trầm giọng.

Tô Nhu vẫn cứ cúi đầu: “Lâm Chính, anh đừng hỏi, hãy để em chết. Em chết rồi thì mọi người mới được bình an. Em giao lại toàn bộ Duyệt Nhan cho anh”.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.

Cạch…Lâm Chính đột nhiên mở cửa xe và lao xuống. Lâm Chính thất kinh, vội vàng kéo cô lại, ghì xuống ghế.

“Cô làm gì vậy?”

“Cô có biết là rất nguy hiểm không?”

“Anh Lâm, tôi thấy tinh thần của cô Tô Nhu không được ổn định. Anh để ý cô ấy”, nhân viên trên xe nghiêm túc nói.

“Xin lỗi, tôi sẽ canh chừng cô ấy”, Lâm Chính vội nói và chau mày nhìn Tô Nhu. Chắc là hỏi cô cũng sẽ chẳng có đáp án.

Đợi đưa Tô Nhu tới bệnh viện kiểm tra xong thì Lâm Chính lập tức gọi Cung Hỉ Vân tới để Cung Hỉ Vân lo cho Tô Nhu, đồng thời anh cũng gọi cả Mã Hải, Khang Gia Hào và Nguyên Tinh để gặp mặt.

“Chủ tịch Lâm”, bên ngoài bệnh viện, mấy người cúi mình trước Lâm Chính đang ngồi hút thuốc.

“Xem tin rồi chứ?”, Lâm Chính dập điếu thuốc, hỏi bằng vẻ vô cảm: “Chuyện của vợ tôi là thế nào? Là ai ép vợ tôi…nhảy lầu tự sát?”

Dứt lời, Mã Hải sợ tới mức run người. Ông ta vội vàng quỳ phụp xuống.

“Chủ tịch Lâm bớt giận, tôi cũng mới biết thông tin này, tôi…đã lập tức tới ngay tòa cao ốc nhưng chưa kịp chạy lên thì chủ tịch Lâm đã cứu cô Tô xuống rồi…, Mã Hải toát mồ hôi hột.

Biết tin Tô Nhu nhảy lầu mà ông ta tưởng chừng mình cũng sắp nhảy theo. May mà Lâm Chính về kịp. Cũng không biết là ông ta đen đủi hay là may mắn nữa. Nhìn thấy Mã Hải sợ tới mức không dám ngước đầu lên thì Lâm Chính biết việc này không thể trách ông ta được.

Sự trung thành của Mã Hải, đương nhiên Lâm Chính biết.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ tôi nghe xem”, Lâm Chính châm một điếu thuốc khác, lạnh lùng hỏi. Dứt lời Khang Gia Hào và Nguyên Tinh nhìn nhau. Sau đó Khang Gia Hào lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, thực ra chuyện này bắt đầu từ chỗ cậu”

“Từ tôi sao? Có nghĩa là gì?”

“Chủ tịch, đội phán quyết Thiên Khải có phải là bị cậu xử lý rồi không?”, Khang Gia Hào thận trọng hỏi.

“Lâm Chính chau mày: “Lẽ nào…”

“Đại hội cử người tới rồi”, Nguyên Tinh nói tiếp.

“Chủ tịch Lâm, sau khi cậu đi thì người của đại hội được cử tới”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play