“Phó chưởng môn Thiên, ông tới đột ngột quá. Tôi nhớ buổi tiệc trà ngày hôm nay hình như không thông báo cho Tử Huyền Thiên mà nhỉ?”, Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói.

“Tôi là không mời mà tới!”

“Ông đến vì việc gì?”

“Lâm Chính!”

Thiên Diệp nói: “Tôi thấy Mạc Tâm cung chủ không có ý định thu nhận Lâm Chính làm đệ tử, nếu đã vậy thì Tử Huyền Thiên chúng tôi muốn lấy người này! Mong Mạc Tâm cung chủ hãy giao người này cho Tử Huyền Thiên chúng tôi!”

“Ồ?”

Mạc Tâm cung chủ khẽ cau mày, bình tĩnh nói: “Khó mà được phó chưởng môn Thiên để mắt tới, tôi nghĩ Lâm Chính vô cùng vui mừng, chỉ tiếc là cậu ta đã là đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng tôi rồi, không thể đưa đi chỉ vì một câu nói của ông được. Đệ tử trong cung tôi không phải hàng hóa, không phải ai muốn cũng có thể lấy đi”.

Mạc Tâm cung chủ đương nhiên không đồng ý.

Chưa nói đến thiên phú phi thường của Lâm Chính, chỉ tính đến việc trên người Lâm Chính còn có mười giọt Lạc Linh Huyết thì chắc chắn thiên cung Trường Sinh không chịu thả người.

Nhưng lúc này, Tam tôn trưởng bước lên, nói thầm vào tai bà ta:

“Cung chủ, người của Tử Huyền Thiên muốn có Lâm Chính, vậy thì giao Lâm Chính cho bọn họ là được!”

Ánh mắt Mạc Tâm cung chủ khẽ dao động, nhìn ông ta với vẻ kỳ quái: “Tam tôn trưởng, ông có ý gì vậy? Nhường đệ tử cho người khác? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì uy danh của tôi để đi đâu nữa? E là thiên cung Trường Sinh sẽ bị cả thiên hạ chê cười”.

“Cung chủ! Tôi nói vậy cũng chỉ là vì cung chủ!”

“Vì tôi?”

“Cung chủ cũng nhìn thấy rồi đấy, hôm nay người nhà họ Trác hung hăng xông tới đây, chính là để ông quyết định chọn ai giữa Trác Côn Huyết và Lâm Chính! Rõ ràng Trác Côn Huyết giỏi hơn nhiều so với Lâm Chính. Nếu cung chủ chọn Trác Côn Huyết, Lâm Chính chắc chắn không cam lòng, đến lúc đó, e rằng cậu ta sẽ không ngoan ngoãn giao mười giọt Lạc Linh Huyết ra đâu”.

“Vậy ông định thế nào?”

“Chẳng phải trước đó cậu ta đã thu nhận một tên Tử Huyền Thiên làm đệ tử sao? Bây giờ lấy lý do này trục xuất cậu ta, thuận thế lấy đi mười giọt Lạc Linh Huyết!” Tam tôn trưởng chắp tay nói.

Mục Tâm cung chủ nhìn ông ta: “Tam tôn trưởng, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông. Ông giống như Trịnh Thông Viễn, có thù oán với Lâm Chính, nên cố ý loại trừ cậu ta, ngăn cản cậu ta trở thành người của tôi, lo sau này cậu ta đạt được quyền thế sẽ báo thù các ông”.

“Cung chủ, tôi không hề có ý này!” Tam tôn trưởng vội vàng nói.

“Được rồi, Tam tôn trưởng, ông có ý này không tôi đều nhìn ra được! Chỉ là ông nói cũng đúng, hôm nay hai thiên tài mạnh đã đối đầu, tôi chỉ có thể giữ một người ở lại thiên cung Trường Sinh, vì vậy tôi cũng đã có ý định như ông nói, lấy Lạc Linh Huyết trước”, Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói.

“Cung chủ anh minh!” Tam tôn trưởng vui mừng nói.

“Anh minh gì chứ? Lâm Chính và Trác Côn Huyết là thiên tài hiếm có, tôi không thể giữ cả hai lại thiên cung Trường Sinh là do tôi vô năng, tôi thật có lỗi với tổ tiên thiên cung”.

“Cung chủ không cần tự trách, Trác Côn Huyết có tài thiên phú, lại luyện được Y Võ Tôn Kinh đến cảnh giới Đại Thành, mạnh hơn rất nhiều so với Lâm Chính! Có Trác Côn Huyết rồi còn cần Lâm Chính làm gì nữa? Ông chọn Trác Côn Huyết là quyết định sáng suốt!” Tam tôn trưởng cười nói.

Mạc Tâm cung chủ thở dài sau đó nói với Thiên Diệp: “Tôi luôn tôn trọng lựa chọn của đệ tử, nếu Lâm Chính muốn rời khỏi thiên cung Trường Sinh thì tôi cũng không gây khó dễ nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play