Nghe vậy, mọi người lại xôn xao.

Nhưng rất nhanh mọi người đều đã hiểu ra.

“Cung chủ định từ bỏ Lâm Chính sao?”

“Nếu không thì sao? Cung chủ chọn Trác Côn Huyết, đồng nghĩa với việc Lâm Chính không thể trở thành đệ tử thân cận của cung chủ, nếu vậy, Lâm Chính chắc chắn không phục, bây giờ phó chưởng môn Thiên của Tử Huyền Thiên lại ra mặt muốn có được cậu ta, thì sao cậu ta không đi cho được?”

“Ở lại Thiên Cung chỉ chuốc nhục vào thân! Lâm Chính sao có thể so sánh với Trác sư huynh!”

“Cung chủ thật ra cũng nghĩ cho Lâm Chính!”

“Lâm Chính đi sớm ngày nào sẽ đỡ mất mặt ngày đó!”

Mọi người thì thầm bàn tán, chỉ trỏ Lâm Chính.

Nghe vậy, người của Tử Huyền Thiên vô cùng vui mừng.

Thiên Diệp lập tức nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu đồng ý cùng tôi về Tử Huyền Thiên không?”

“Tử Huyền Thiên?” Lâm Chính nhíu mày, đã hiểu ra hoàn cảnh của mình.

“Nếu cậu đồng ý, Tử Huyền Thiên chúng tôi nhất định sẽ dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng cậu!” Thiên Diệp vội vàng nói

Lâm Chính không nói gì.

“Ha, một tên phế vật vô dụng mà Tử Huyền Thiên cũng coi như bảo vật, đúng là nực cười!” Trác Côn Huyết cười nhạo.

Bây giờ hắn là người chiến thắng, đương nhiên là coi thường kẻ thất bại như Lâm Chính.

“Phế vật vô dụng ư? Tên nhãi cậu cũng dám so với Lâm Chính sao? Đom đóm mà đòi so sánh với ánh trăng!” Chấn Hám Sơn bực bội nói.

“Ông nói cái gì?” Trác Côn Huyết nổi giận.

Chấn Hám Sơn định nói tiếp nhưng Thiên Diệp đã lườm ông ta: “Hám Sơn, đừng nhiều lời”.

“Vâng”, Chấn Hám Sơn không nói nữa.

Lúc này, Lâm Chính lên tiếng

“Tôi vốn định ở lại thiên cung, nhưng xem ý của cung chủ, tôi ở lại đây không thích hợp nữa, nếu đã vậy thì tôi nên rời đi”.

“Tốt quá! Lâm Chính, chúng ta đi thôi”, Thiên Diệp vội vàng nói.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Phó chưởng môn Thiên, nếu rời khỏi đây, tôi cũng không chắc sẽ gia nhập Tử Huyền Thiên! Thật ra tôi không có hứng thú với tông môn, trở lại thiên cung cũng chỉ để chữa bệnh mà thôi. Nếu duyên phận giữa tôi và thiên cung đã tận thì tôi cũng nên tự rời đi, tôi cũng không đến Tử Huyền Thiên nữa!”

“A? Lâm Chính, chuyện này…” Thiên Diệp hoảng hốt.

Lâm Chính quay người chắp tay chào Nhị tôn trưởng: “Nhị tôn trưởng, xin cáo từ!”

“Haiz…” Nhị tôn trưởng thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối và bất lực: “Lâm Chính, con đường là do cậu tự chọn, tôi cũng không có gì để nói, cậu… hãy bảo trọng…”

“Nhị tôn trưởng bảo trọng”.

Lâm Chính chắp tay chào rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một bóng người chặn trước mặt anh.

Là Trác Côn Huyết!

Mặt hắn không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, khàn giọng nói: “Ai cho cậu rời đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play