Đại sư tỷ Chu Bích Như mặc áo Chu Tước đỏ lửa, tóc đen như mực, vóc dáng thướt tha. Cô ta đứng đối diện hồ, người đi đến có thể thấy bóng lưng xinh đẹp của cô ta.

Đứng hai bên là những đồng môn đi theo cô ta học tập.

Đồng thời đệ tử đội chấp pháp và quản sự cũng đến đây.

“Đại sư tỷ, Vệ Tân Kiếm đã được đưa đến!”, Nguyên Lam Y áp giải Vệ Tân Kiếm đến, tiến tới mấy bước, chắp tay mỉm cười nói.

“Ừ!”.

Chu Bích Như không quay đầu lại, vẫn quay lưng với mọi người, thản nhiên lên tiếng: “Vệ Tân Kiếm, cậu đã biết tội chưa?”.

“Sư tỷ, tôi có tội gì?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng.

“Cậu cấu kết người ngoài bức hại đồng môn mà còn vô tội? Hôm nay gọi cậu đến đây là hi vọng cậu có thể khai thật. Nếu cậu khai thật, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, chỉ phế võ công của cậu, cậu rõ chưa?”.

“Sư tỷ muốn tôi nhận tội chắc hẳn là định lợi dụng tôi giải trừ tâm ma của Bạch sư huynh. Tôi nghe nói từ sau trận chiến đó, Bạch Hạo Tâm sư huynh đã sinh tâm ma. Nếu để mặc như vậy Bạch sư huynh sẽ bị hủy, thế nên sư tỷ bắt tôi nhận tội để cứu Bạch sư huynh đúng không?”, Vệ Tân Kiếm ngẩng gương mặt toàn máu lên, nói.

Chu Bích Như im lặng một lúc, sau đó nói: “Mặc kệ cậu nói thế nào, cậu không còn là đệ tử của Tử Huyền Thiên chúng tôi nữa. Cậu đã bái sư người khác, làm vậy là phản bội sư môn! Tân Kiếm, tôi không nhắm vào cậu. Tôi chỉ hi vọng cậu có thể chọn một con đường đúng đắn. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ không chịu nói thật, vậy thì… tôi chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế”.

Nhưng Vệ Tân Kiếm lại lắc đầu: “Sư tỷ, tôi không còn gì để nói nữa…”.

“Tôi cũng nghe nói tính cách của cậu, nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời nữa!”.

Chu Bích Như giơ tay, nói: “Dùng hình đi!”.

“Vâng! Đại sư tỷ!”.

Đệ tử ở hai bên lập tức lấy dụng cụ tra tấn tới.

“Dừng tay!”.

Tửu thúc bá lập tức đứng ra, quát lớn.

“Tửu thúc bá, tôi biết gần đây thúc bá luôn giải vây cho Vệ Tân Kiếm, tôi cũng dự liệu được thúc bá nhất định sẽ đến đây, nhưng hôm nay ai đến cũng vô dụng! Tôi đã cho cậu ta cơ hội, là cậu ta không biết trân trọng!”, Chu Bích Như nói.

“Nhưng… cô nhóc…”.

“Dùng hình!”, Chu Bích Như lại quát lên.

Lần này, giọng nói của cô ta đã chứa lửa giận.

Đệ tử lập tức tiến lên phía trước.

“Tôi xem ai dám?”.

Tửu thúc bá sốt ruột, chạy thẳng lên, đứng chắn trước mặt Vệ Tân Kiếm, lớn tiếng quát: “Ai muốn động vào cậu nhóc này thì phải vượt qua tôi trước!”.

“Tửu thúc bá, ông đừng ỷ mình lớn tuổi thì người khác sẽ sợ ông! Chu Bích Như tôi không sợ!”.

Chu Bích Như đột nhiên quay người, hét lớn.

“Cô nhóc! Cô… Cô càng ngày càng vô pháp vô thiên!”, Tửu thúc bá tức giận mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

“Lôi xuống dưới!”, Chu Bích Như hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play