Đệ tử có chút do dự.
“Nếu chưởng môn trách tội, Chu Bích Như tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, Chu Bích Như lại quát.
Lần này các đệ tử không còn gì kiêng dè, lập tức tiến tới kéo Tửu thúc bá đi.
Tửu thúc bá đã bị phế võ công, sức lực yếu ớt, đâu thể nào là đối thủ của các đệ tử đó, ngay lập tức bị kéo đi.
“Buông tôi ra! Dừng tay! Dừng tay!”.
Tửu thúc bá hét lên.
Nhưng… không có ích lợi gì.
Rắc!
Một âm thanh to rõ vang lên.
Sau đó là tiếng la hét thảm thiết của Vệ Tân Kiếm.
“Á!”.
Tửu thúc bá mở to mắt, nhìn thấy đầu gối của Vệ Tân Kiếm bị đánh nát, hai chân gãy xương…
Rầm!
Vệ Tân Kiếm ngã xuống đất như chết.
Hai chân đều gãy, toàn thân là máu, cơ thể khẽ co giật, mắt mở lớn, trông có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng anh ta chưa chết, vẫn còn có ý thức.
Các đệ tử xung quanh cứ vậy nhìn trơ trơ, không ai lên tiếng, cũng không ai thương tiếc anh ta.
Dù sao người này đối với bọn họ mà nói là một kẻ phản bội sư môn!
Hơn nữa, đại sư tỷ Chu Tước muốn xử lý anh ta, ai dám nhiều lời?
“Cậu còn không chịu khai?”.
Chu Tước ngồi trên ghế bên cạnh, bắt chéo chân, bình tĩnh hỏi.
“Tôi… không có lời nào để nói…”, Vệ Tân Kiếm gắng sức, gian nan thốt ra mấy chữ, miệng toàn là máu.
Chu Tước thở dài, nghiêng đầu nói:” Đi, mời Bạch sư huynh của các người đến đây”.
“Vâng, sư tỷ!”.
Có đệ tử lập tức chạy đi.
Một lúc sau, Bạch Hạo Tâm sắc mặt trắng bệch, tinh thần sa sút được dìu tới.
Bạch Hạo Tâm hai mắt vô hồn, áo quần trên người có lẽ đã lâu không giặt, có rất nhiều vết bẩn.
“Hạo Tâm, cậu qua đây!”.
Chu Bích Như gọi.
Lúc này Bạch Hạo Tâm mới hoàn hồn lại, chậm rãi bước tới hành lễ: “Bái kiến Chu sư tỷ!”.
“Hạo Tâm, cậu nhìn người nằm trên đất đi”, Chu Bích Như nói.
Bạch Hạo Tâm dời đường nhìn, quan sát người nằm trên mặt đất. Nhìn một hồi, anh ta có vẻ sững sờ.
“Đây là… Vệ Tân Kiếm?”, Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên.
“Không sai!”, Chu Bích Như gật đầu.
“Chu sư tỷ, vì sao… Vệ sư đệ lại ra nông nỗi này?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT