Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết lại rút thanh Đường Đao ra, định chặt đầu Lâm Chính.

Hắn vốn dĩ muốn cho Lâm Chính cơ hội tự vẫn, cho anh có tôn nghiêm, nhưng Lâm Chính lại cố chấp như vậy.

Nếu đã như vậy thì hắn cũng không cần khách khí nữa.

Đường Đao giơ lên.

Lưỡi đao sắc bén gần như muốn chém toạc đêm đen.

Nhưng đúng lúc đội trưởng đội phán quyết sắp chém Đường Đao xuống…

“Hự…”

Cơ thể hắn bỗng run lên, sau đó ôm lấy lồng ngực, loạng choạng lùi lại hai bước, thanh Đường Đao trong tay cũng cầm không vững, cứ thế trượt xuống đất.

“Cái gì?”.

“Đại nhân!”.

Những người phán quyết còn lại vô cùng ngạc nhiên, vội lao tới đỡ đội trưởng của mình.

Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, đội trưởng đội phán quyết há miệng, phun ra một ngụm máu tươi màu đen sì.

Mọi người biến sắc.

“Đây là… trúng độc sao?”.

“Đại nhân trúng độc rồi?”.

“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào là thần y Lâm gây ra?”.

Ai nấy tức giận nhìn về phía Lâm Chính.

Có người rút đao định xông tới, muốn ép Lâm Chính đưa thuốc giải ra.

Nhưng cùng lúc đó…

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Những người phán quyết này đều lần lượt phun ra máu tươi, cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đã bị trúng độc.

Thậm chí có người còn đứng không vững, ngã khuỵu xuống đất.

Sau đó rất nhiều tiếng ho vang lên.

“Hả?”.

Phong phó bang chủ ở bên kia đã ngây người ra.

Ông ta chạy bước nhỏ tới, tay chân luống cuống nhìn mọi người: “Các vị đại nhân, các cậu… đây… đây… có chuyện gì vậy? Các cậu làm sao thế? Mau ra tay giết thần y Lâm đi chứ…”

Nhưng vết thương của những người phán quyết này càng ngày càng nặng, thậm chí còn không đủ sức để lên tiếng.

Chỉ có đội trưởng đội phán quyết kịp thời ngồi xuống, cố gắng áp chế độc tố bỗng dâng lên trong lồng ngực.

Nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm.

Độc lực của loại độc này quá kinh khủng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play