Lâm Chính nghiến răng, đột nhiên phóng ra sức mạnh trong cơ thể, biến nó thành cương khí, hội tụ trong lòng bàn tay, truyền vào cơ thể những ảnh ngự đó.

“Chuyện này…”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nếu nói trước kia là tự sát thì bây giờ là gì?

Sợ mình chết chưa được triệt để hay sao?

Sức lực vốn đã không đủ, bây giờ còn truyền bớt ra ngoài?

Tất cả người của đội phán quyết đều nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Sắc mặt anh tái nhợt, liều mạng truyền khí cho ảnh ngự, dốc hết toàn lực bảo vệ bọn họ.

Một đường!

Hai đường!

Ba đường!



Cứ vậy, cả mười hai đường đao quang đều đã lướt qua, cuối cùng tất cả khôi phục yên tĩnh.

Những ảnh ngự đó chảy máu đầm đìa lần lượt ngã xuống bên cạnh Lâm Chính.

Bọn họ hít thở khó khăn, không ai là không nguy hiểm tính mạng. Nếu không phải Lâm Chính dốc sức bảo vệ tính mạng bọn họ, e rằng lúc này bọn họ đến mảnh vụn cũng không còn…

Không nghi ngờ gì nữa, những ảnh ngự đó đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Còn Lâm Chính, lúc này cũng không dễ chịu.

Anh ngồi xuống đất, mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa.

Trên người anh bị thương nhiều chỗ, máu nhuộm đỏ chiếc quần rách nát.

Hiển nhiên, cơ thể võ thần của anh cũng đã bị phá.

Bây giờ anh đứng cũng vô cùng khó khăn, đừng nói là chiến đấu với những người đó…

“Thần y Lâm, có cần thiết kiên trì nữa không?”.

Đội trưởng đội phán quyết thu Đường Đao về, chắp hai tay sau lưng, đi tới.

Lâm Chính không nói gì, chỉ không ngừng lau mồ hôi, đồng thời lấy đan dược ra, nhét vào miệng.

“Tôi niệm tình cậu còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, cũng xem như là thiên tài yêu nghiệt hiếm có trên đời. Tôi sẽ không tự tay giết cậu, cậu tự sát đi”, đội trưởng đội phán quyết bình tĩnh nói.

“Tự sát?”, Lâm Chính thở ra một hơi, thở hổn hển nhìn hắn: “Tôi đã thắng rồi, vì sao phải tự sát?”.

Thắng?

Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, quan sát Lâm Chính.

Hắn có thể chắc chắn 110% Lâm Chính đã không còn sức chiến đấu.

Toàn thân chi chít vết thương, sức cùng lực kiệt.

Với trạng thái này thì không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Vậy mà thần y Lâm vẫn nói ra những lời như vậy…

Lẽ nào cậu ta điên thật rồi sao?

Đội trưởng đội phán quyết lắc đầu: “Thần y Lâm, cậu hãy nhìn cho rõ hiện thực đi! Cậu đã thua rồi, thực ra tôi rất hi vọng trong đại hội có thể xuất hiện một số thiên tài như cậu, chỉ đáng tiếc lựa chọn của cậu đã hại cậu. Nhờ có thiên phú mà cậu có rất nhiều thành tựu, nhưng cũng vì thiên phú yêu nghiệt này, khiến cậu đánh mất bản thân, làm những hành động ngu xuẩn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play