Hắn vội vàng lấy viên thuốc giải độc trước đó ở trong túi áo ra, nhét bừa vào miệng.

Viên thuốc giải độc vào bụng, dược lực tan ra, nhưng…

Không có bất cứ tác dụng gì!

“Sao có thể chứ?”.

Sắc mặt của đội trưởng đội phán quyết vô cùng khó coi, nhìn về phía Lâm Chính.

“Đúng là các anh đã trúng độc, nhưng không phải là loại độc bình thường, mà là Hỗn Độc do tôi điều chế!”, Lâm Chính đâm một châm vào người mình, rồi khàn giọng nói.

“Hỗn Độc?”.

“Đúng, tôi đã trộn lẫn mười loại độc dược độc nhất trên đời lại rồi điều chế.Tôi đã tổng hợp toàn bộ độc tính và nhược tính của chúng lại, độc lực của loại Hỗn Độc này không phải thứ mà một loại thuốc giải có thể giải được”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Vậy cậu đã hạ độc cho tôi vào lúc nào? Trước đó lúc tôi trúng châm bạc của cậu đã nhanh chóng kiểm tra, trên đó không có bao nhiêu độc. Lẽ nào Hỗn Độc mà cậu nói không màu không vị?”, đội trưởng đội phán quyết khó hiểu hỏi.

“Hỗn Độc không màu không vị, nhưng trên những châm bạc kia không có độc”.

“Nếu châm bạc không có độc thì cậu hạ độc lúc nào?”.

“Bất cứ lúc nào”.

“Bất cứ lúc nào?”.

Đội trưởng đội phán quyết hơi sửng sốt.

Dường như hắn bỗng ý thức được gì đó, sắc mặt liền thay đổi, quay phắt lại nhìn vào không trung.

“Lẽ nào… là khí độc?”.

“Đúng”.

“Không thể nào! Lúc tôi giao đấu với cậu, cả quá trình đều nín thở ngưng thần để ngăn cậu dùng sương độc phấn độc. Nếu cậu thực sự dùng khí độc thì cũng không thể bị tôi hít vào người được”, đội trưởng đội phán quyết quát.

Nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn về phía vết thương ở lồng ngực của hắn.

Đội trưởng đội phán quyết bỗng trở nên im lặng.

Vết thương!

Là vết thương!

Tuy đội trưởng đội phán quyết nín thở ngưng thần, không dám hít thở, nhưng… nếu khí vào người thì không nhất thiết phải vào từ đường miệng, vết thương cũng là một con đường.

Lúc này, đội trưởng đội phán quyết mới coi như hiểu tại sao Lâm Chính lại nói là “thắng”.

“Các anh đều bị thương, chỉ cần có vết thương là sẽ bị khí độc xâm nhập”.

“Thế nên cậu chỉ cần chờ loại độc này phát tác là được?”.

“Bình thường sẽ mất 2 tiếng để phát độc, nhưng nếu người trúng độc không ngừng thúc khí, thì tốc độ phát độc sẽ nhanh hơn”.

“Thế nên… tôi không ngừng chiến đấu với cậu, thực ra là đang tự sát…”

Đội trưởng đội phán quyết nhắm hai mắt lại.

Hắn không ngờ rằng, ngay từ lúc bắt đầu, mình đã rơi vào bẫy của Lâm Chính.

E là ngay từ đầu, Lâm Chính đã có kế hoạch đối phó với những người phán quyết Thiên Khải…

“Chúng tôi coi thường cậu rồi”, đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play