Không ít cô gái tỏ ra kích động vội gầm lên, có những người còn định ra tay. Triệu Nguyệt vội vàng huých tay Lâm Chính: “Anh còn không mau quỳ xuống tạ tội”.

“Tôi sao?”, lâm Chính mỉm cười nhưng không định quỳ xuống.

Triệu Nguyệt thấy vậy thì cuống cả lên. Đúng lúc này có tiếng hét vang lên.

“Hỗn xược”.

Dứt lời, tất cả đều thất kinh. Người vừa lên tiếng là Hoa Huyền. Cô ta quát lớn với khuôn mặt tối sầm. “Các người quá hỗn. Trước mặt Thánh Nữ mà dám làm như vậy. Rốt cuộc các người có coi thanh nữ ra gì không?”

Đám đông nghe thấy vậy bèn run rẩy và tái mặt. Tất cả đều quỳ xuống.

“Xin Thánh Nữ đại nhân tha tội”, cảm giác sợ hại và kính nể thể hiện rõ trong giọng nói của đám đông. Thánh Nữ chỉ thản nhiên nhìn Hoa Huyền và hừ giọng: “Tất cả đứng dậy đi”.

“Tạ ơn Thánh Nữ”.

Đám đông sợ sệt, không ai dám ngẩng đầu. Hoa Huyền lại lên tiếng: “Kỳ Lân, Thánh Nữ đại nhân là vị chủ tối cao của Hồng Nhan Cốc. Không một người đàn ông nào được nhìn thẳng, sao anh có thể hỗn xược như vậy. Còn không mau quỳ xuống xin thánh nữ tha tội”.

“Tha tội, tôi có tội gì chứ?”

“Anh còn cứng mồm à?”

“Không phải tôi cứng mồm. Đó là phản ứng vô cùng bình thường của đàn ông thôi mà. Đối với người phụ nữ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế này mà tôi vào lại không nhìn thì mới được gọi là không bình thường đấy. Không phải là tôi cố tình tỏ ra bất lịch sự với thánh nữ chỉ là tôi không thể nào kiểm soát được. Tôi tin bất kỳ ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của cô ấy thôi. Nếu như mọi người cảm thấy tôi mạo phạm thì tôi cũng chịu”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Điều này…”,Hoa Huyền nói giọng khàn khàn. Đám đông cũng hết lời.

“Thật không ngờ tên vệ sĩ này lại dẻo miệng như thế”.

Thánh Nữ thản nhiên nhìn Lâm Chính: “Tôi không có so đó với anh. Hai ngày gần đây, Hồng Nhan Cốc xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian. Tôi gọi anh tới đây là vì có vài điều muốn hỏi anh”.

“Thánh Nữ cứ nói, Kỳ Lân nhất định sẽ trả lời”, Lâm Chính nói.

“Rất tốt. Câu hỏi đầu tiên! Hôm qua các người xâm nhập vào cấm địa lấy thuốc, các người đã làm thế nào mà không chết khi gặp quái nhân đó? Ngược lại còn thoát khỏi người này?”, Thánh Nữ đanh mặt hỏi.

“Thánh Nữ đại nhân, tôi chỉ là một người vệ sĩ, khả năng phát giác ra nguy hiểm của tôi rất mạnh. Lúc tôi nhìn thấy quái nhân này thì đã ý thức được điều gì đó không ổn nên đã chạy đi trước. Thế nhưng vẫn bị quái nhân đó phát hiện. May mà tốc độ của tôi nhanh nên cũng đã thoát chết”, Lâm Chính tỏ vẻ sợ hãi, đồng thời vén áo lên để lộ ra vết thương ở cánh tay để chứng minh mình không nói dối.

Nhìn thấy vết thương chằng chịt của Lâm Chính rất nhiều người không còn nghi ngờ gì nữa. Thánh Nữ liếc nhìn rồi tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ hai, tại sao…Hồng Du lại tới cứu anh? Anh có thể nói không?”

Lâm Chính tỏ ra hoang mang.

“Thánh Nữ đại nhân, ý của cô là gì? Tôi cùng với Hồng Du vào cấm địa lấy thuốc, bọn họ là người đi cùng tôi, cứu tôi thì lẽ nào lại là chuyện kinh thiên động địa sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kỳ lạ.

Thánh Nữ cười thản nhiên và phất tay: “Đưa vào!”

Ngay sau đó, hai cô gái bèn lôi một người khác với hai chân đã gãy và đầy máu vào trong. Lâm Chính trố tròn mắt. Đó chính là Hồng Du. Cô ta đã mất đi ý thức, bất tỉnh nhân sự, rõ ràng là đã bị tra tấn không hề nhẹ…

“Tôi nói cho anh biết! Trong vòng 30 năm qua, chưa có một ai sống sót thoát được khỏi tay của quái nhân đó. Anh….là người đầu tiên”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play